Chương 7
Ba chữ lớn Lạc Phượng Các mạ vàng dưới ánh nắng mặt trời như rồng bay phượng múa, phát ra ánh sáng hoa mắt.Long Kí Vân đã thu hồi kinh ngạc lúc ban đầu, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Vương phi của mình, không nói hay hỏi gì.
Chưa ăn qua thịt heo, cũng đã gặp heo đi đường. Cho dù hắn không giao thiệp với nơi trăng hoa liễu hạng cũng biết nơi này chính là thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành.
“Biểu tình của Vương gia xem ra thật hoài nghi.”
“Đúng vậy.” Hắn không phủ nhận.
“Vậy cứ theo sự thật mà nói đi.” Tô Linh Linh đứng trước thanh lâu hướng hắn cười xán lạn một cái, sau đó không nhìn vài nữ tử ăn mặc xinh đẹp đứng ở cửa, nhấc chân đi vào.
“Cô nương, nơi này của chúng ta không tiếp đãi khách nữ.”
“Khụ.” Long Kí Vân tiến lên từng bước che ở phía trước thê tử, “Ta hẳn là có thể đi vào!”
“Công tử thỉnh ngài vào trong.” Vừa thấy đến khuôn mặt của Long Kí Vân, ánh mắt hoa nương đều hận không thể đinh vào trên người hắn.
“Nếu ta không đi vào thì hắn sẽ không đi vào, hiện tại các ngươi còn kiên trì không tiếp đãi khách nữ sao?” Tô Linh Linh nhô nửa cái đầu ra từ sau bả vai trượng phu, vẻ mặt cười xấu xa.
Vì mỹ nam tử, cái gì cũng không thành vấn đề. “Hai vị thỉnh vào trong.”
“Yêu, như thế nào ngay cả cô nương đều đến thanh lâu đây, ngươi làm sao vậy Xuân nương?!”
“Hạ đại nương, đã lâu không thấy.”
“Ngươi… ” Tú bà đang đi từ trên lầu xuống nghe được thanh âm kinh ngạc một chút, chờ thấy rõ ràng thì thiếu chút trặc chân, may mắn đúng lúc bắt lấy lan can, nếu không nhất định từ trên cầu thang lăn xuống, “Ngươi… ”
“Ta lại đây dùng điểm tâm.” Nàng cười chào hỏi.
“Lão nương mở thanh lâu lâu như vậy, chưa gặp qua ai giống ngươi vì dùng điểm tâm mà vào thanh lâu!” Hạ đại nương rất là oán giận trừng mắt nhìn nàng một cái, “Hơn nữa, còn là nữ.”
“Ta luôn là nữ.” Tô Linh Linh cảm thấy thật oan, chỉ là trước kia nàng vẫn mặc nam trang thôi.
Long Kí Vân đem mặt che ở sau cây quạt, trong mắt chứa ý cười. Nguyên lai thê tử của hắn dĩ nhiên là khách quen nơi này, giống như từ lần đầu thấy nàng, nàng luôn luôn làm cho hắn ngạc nhiên, hắn rất muốn biết về sau nàng còn có ngạc nhiên như thế nào chờ hắn.
“Lần này cư nhiên còn dẫn người đến.” Thật xem nàng là bán điểm tâm sao?
“Bởi vì hắn không tin trà bánh nơi này ăn ngon.”
Hắn đương nhiên không tin, dùng trà bánh là cái cớ nàng dùng để ứng phó hắn, hiện tại hắn phải xem tiếp, xem thê tử mới cưới của hắn còn có thể ép ra trò gì.
“Cho nên ngươi liền dẫn người đến ăn thử?”
“Thuận đường giúp đại nương ngài kiếm khách đến không tốt sao?”
“Nếu không phải đến dùng trà bánh đương nhiên cũng rất tốt.” Hạ đại nương rốt cục nhìn đến bên cạnh cái tên khiến mình phiền muộn lại không thể làm gì còn có một vị nam nhân ngọc thụ lâm phong, ánh mắt nhất thời mở to, tựa như đã nhìn đến những thỏi bạc phóng tới trước mặt mình.
“Vị đại gia này, ngươi lần đầu đến phải không, thật sự lạ mắt, bất quá đừng lo, một hồi lạ, hai hồi quen, ba hồi thì trở thành người trong nhà, ngài thích cái dạng gì, nơi này của chúng ta có đủ loại mỹ nữ muốn cái gì đều có.”
Tô Linh Linh nhìn Hạ đại nương, trên mặt đã già một nửa mà tô son trát phấn đến mức có thể bôi cả bức tường, nhắm thẳng trên người Long Kí Vân mà dựa vào, người sau không dấu vết phe phẩy quạt ngăn cách khoảng cách giữa hai người, trên mặt vẫn là biểu tình bình thản ung dung, không khỏi âm thầm cười trộm, đừng tưởng rằng nàng không thấy ngón trỏ tay trái của hắn không ngừng gõ trên bàn, đó là biểu hiện hắn không kiên nhẫn.
“Thật ngại, ta theo nương tử của ta đến dùng trà bánh.”
“Nương tử nhà ngươi… ” Miệng Hạ đại nương nhất thời mở to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
Mỹ nam tử mê người như vậy đã cưới lão bà, lại còn bồi lão bà cùng đến thanh lâu? Trời ạ, đây là tình huống gì vậy!
“Ừ, nương tử của ta.” Hắn cố ý lặp lại một lần, ánh mắt có chút cố ý lại như vô tình miết người bên cạnh.
“Nàng?” Đầu ngón tay của Hạ đại nương chỉ hướng người đang cầm điểm tâm đưa vào miệng, càng thêm khó có thể tin.
“Ừ.” Hắn khí định thần nhàn gật đầu.
Sợ run một chút, nàng bắt đầu đấm ngực dậm chân, “Ông trời đây là tạo nghiệt gì? Nam nhân tốt như vậy lại không phụ trách nhiệm tùy tiện lấy một người như vậy....”
Tô Linh Linh cười hì hì nhìn nàng xướng tuồng, “Đại nương, lâu không thấy, công lực hát hí khúc của bà càng ngày càng thâm hậu.”
“Ngươi là xú nha đầu nhỏ mọn sắc bén! Lão nương làm gì chưa người nào cản, tung hoành giang hồ vài thập niên, sao lại cố tình không có biện pháp bắt ngươi đây? Nơi này của ta rõ ràng là nơi trăng hoa, bán tiếng cười, lại bị ngươi xem thành chỗ bán điểm tâm, lại còn là khách hàng thập phần không lương tâm, cao hứng thì mỗi ngày chui vào nơi này của ta, khi mất hứng thì nói không thấy là không gặp, ngươi nói bao lâu rồi ngươi không có tới ?” Càng nói càng tức giận, nàng còn cảm thấy "tiểu tử" này rất giỏi đem lại vui vẻ, mỗi ngày nhớ thương, hiện tại biết “nàng”, là người không lương tâm, miệng mềm cắn người nàng không biết sao?
Vừa thấy tú bà bắt đầu cuốn tay áo, Tô Linh Linh thông minh nhảy dựng lên né tránh, “Đại nương, lâu không gặp như vậy, bà không thể lại kéo lỗ tai ta --”
“Ngươi cũng biết thật lâu sao?” Hạ đại nương nhanh chóng đuổi theo.
“Mới hơn một năm ít hơn hai năm, cũng không tính lâu lắm… ”
Long Kí Vân ở một bên có chút đăm chiêu. Xem ra, nhân duyên của tiểu thê tử hắn rất tuyệt, tú bà này rõ ràng là mắng chửi người, nói trong nói ngoài nơi nơi lại lộ ra tưởng niệm và thân mật.
“Lâu như vậy không tới, kết quả ngươi đúng là vụиɠ ŧяộʍ chạy đi lập gia đình!” Dừng một chút, Hạ đại nương nhìn Long Kí Vân gật gật đầu, “Bất quá, tiểu tử này bộ dạng không tồi.”
“Không phải ta chọn.” Vừa nói tới đây, Tô Linh Linh liền đầy bụng ủy khuất. Nàng vốn tiêu dao trong thiên hạ, liền bị lừa đến kinh thành như vậy, cứng rắn nhét vào kiệu hoa phụng chỉ thành hôn, thật sự là oan!
“Lệnh của cha mẹ, bà mai làm mai, xem ra ánh mắt cha mẹ ngươi không tồi.”
“Cũng không phải cha ta chọn.” Là hoàng đế xú lão đầu kia bắt buộc người!
Hạ đại nương rất là hèn mọn quét mắt nàng một cái, “Chứ không phải người ta tự mình dán lên chứ?”
Tô Linh Linh một bộ kích động như gặp được tri âm nơi chân trời, một phen cầm tay nàng, cảm động nói: “Đại nương, bà đoán thật sự là quá đúng!”
Vì thế, tú bà ngây dại.
Long Kí Vân lấy quạt che mặt, hai vai khẽ run. Có thê tử bên người, tâm tình của hắn luôn sung sướиɠ như vậy.
“Ngươi có tiền không?” Lấy lại tinh thần, thanh âm Hạ đại nương xót xa hỏi.
Tô Linh Linh ngơ ngác ăn ngay nói thật, “Không có.” Lão cha của nàng làm quan thanh liêm, trong nhà không có gì dư thừa tích tụ.
“Có quyền không?”
“Không có.” Nàng không quyền, tuy rằng lão cha làm quan đến tể tướng, nhưng đại nương hỏi là nàng, đương nhiên là không có.
“Có mạo không?” Tú bà nhịn không được tay nắm thắt lưng.
“… Không có.” Gả cho một trượng phu quá mức xinh đẹp như vậy, nói thật, nàng rất áp lực.
“Có tài không?”
“Không… ” Đột nhiên tức giận, nhưng Tô Linh Linh vẫn là nhịn không được muốn đấu tranh một chút, “Những việc đó rất trọng yếu sao?”
“Không tiền không quyền không tài không mạo, nam nhân ngọc thụ lâm phong, phong thái tuấn tú giống như vậy vì sao phải cấp cho ngươi?”
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Vậy bà phải hỏi phụ thân.”
Ánh mắt tú bà đương nhiên rơi xuống trên người mỹ nam vẫn thật an phận trong tình hình này.
“Ngươi không thấy được niềm vui tràn ngập trên người nàng sao?” Hắn nói như thế.
Đối với điểm này, Hạ đại nương đã thử nghiệm nhiều. Trên người nha đầu kia xác thật tràn ngập sức sống cùng ánh mặt trời, dễ dàng gây vui sướиɠ cho người chung quanh.