Đã Từng Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 4

Sở Lệ Chỉ lại nghỉ ngơi một hồi, tức giận đem phong thư kia vỗ vỗ trên bàn

“Tính nàng ấy dạo này quả thật có hơi cậy sủng sinh kiêu, nói năng hàm hồ, nếu trẫm lại dỗ nàng thì nàng ấy sẽ lại càng nhéo tim trẫm mà làm xằng làm bậy…”

Nói xong thì hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, ta đoán chừng hắn đang nhớ tới lúc ta và hắn khắc khẩu.

Trong nháy mắt, lòng ta thắt lại, tim đau nhói.

Nếu ngày đó biết được đó là lần cuối cùng có thể gặp nhau, ta sao nỡ cùng hắn cãi vã không vui?

Ta nhẹ nhàng đặt tay ở vai hắn, muốn cảm nhận được hơi ấm nơi hắn, cảm nhận được ngọn lửa nơi đáy lòng hắn lần nữa.

Vào những ngày đông lạnh giá, ta thường chui rúc, cuộn tròn trong lòng ngực hắn, hắn thường cười nhạo, trêu ghẹo ta không có chút khí phách nào của một vị Quý phi cả, chỉ giống một con mèo lười trèo vào lòng hắn làm nũng.

Ta liền giả vờ tức giận, dùng móng tay cào ngực hắn, chọc hắn cho tới khi hắn khó chịu, lửa tình nổi lên, hắn hung hăng thả ta lên giường.

Vậy là một đêm xuân nữa lại đến.

Nhìn lại hôm nay, ta đã không còn cảm nhận được hơi ấm kia nữa, chỉ còn lại đầu ngón tay lạnh lẽo của ta.

Ta tưởng rằng Sở Lệ Chỉ sẽ không gửi thư cho ta, vậy mà hắn vẫn đưa phong thư ấy cho Minh Đức, lại dặn dò thêm vài câu:

“Cứ cho Quý phi chờ thêm một ngày, ngày mai hãy phái người đưa thư về kinh.”

“Chờ lúc nàng nhận được thư, có khi lại chế giễu ta miệng cứng nhưng lòng mềm, chưa gì đã đau lòng mà dỗ dành nàng.”

Hắn vừa nói vừa bất đắc dĩ cười cười.

Ta nhìn, trong lòng chỉ cảm thấy một trận gió tuyết thổi qua, dường như muốn đánh gãy xương cốt ta, xé rách linh hồn ta.

Sở Lệ Chỉ một lòng ngóng trông cùng ta đoàn tụ.

Trong đêm hội mùa xuân, cùng nhau ngắm hoa đăng dưới trăng, phu thê ái tình sâu đậm, còn có ấu tử kề bên, một khung cảnh tuyệt mỹ biết nhường nào.

Chỉ là, Sở Lệ Chỉ không biết, ta đã chết…mọi ước nguyện của hắn giờ đây chỉ còn là ảo ảnh hư vô.

Nghĩ đến đây, lòng ta như bị ai đó khoét một lỗ hổng lớn, máu chảy đầm đìa, đau không tưởng…

Thư được Minh Đức cầm đi, ta vẫn lảng vảng bên cạnh Sở Lệ Chỉ.

Ban ngày hắn ra ngoài xuất chinh đánh giặc thì ta sẽ ở lại trướng chờ hắn trở về. Có khi rất lâu cũng chưa thấy hắn quay về, ta ở một mình thấy rất nhàm chán, ngồi một chút đã thấy buồn ngủ.

Chờ khi ta tỉnh lại thì đã thấy Sở Lệ Chỉ không biết đã trở về tự lúc nào. Trong ánh nến tù mù, sườn mặt sắc bén của hắn như được bào mòn bớt đi bởi một lớp ánh sáng ấm áp, ánh mắt khí thế bức người mọi khi cũng được những tia sáng ấm áp kia thêm vào vài phần dịu dàng.