Ngọc Xu

Chương 5

Chỉ cần sinh hạ hoàng tử, đó chính là đích tử của trung cung, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng tranh ngôi Thái Tử cũng không phải là không thể.

Không có ái tình thì cũng nên nắm trong tay chút quyền lực.

Hắn không đẩy ra ta, cũng không quát lớn, cứ như vậy mà ôm ta một hồi mới cười khẽ một tiếng:

“Phụ thân nàng còn không dám đòi cho nàng một cái Hậu vị nữa là, càng đừng nói tới tiến cung từ Chính Dương Môn, vậy mà nàng lại dám đòi sao?”

Sao ta nghe được giọng hắn có vài phần sung sướиɠ?

Ta đẩy ra hắn một chút, ngước mắt nhìn hắn: “Hoàng Thượng sẽ đồng ý sao?”

“Nếu trẫm không cho, nàng tính làm sao? Khóc sao?”

Khóc?

Đó tuyệt đối không phải Thịnh Ngọc Xu ta.

Ta đẩy Hoàng thượng ra, lui ra phía sau hai bước.

Muốn lấy khăn lau nước mắt, lại phát hiện lòng bàn tay đều là máu.

Ta trầm mặc một lát, đi đến bên cửa sổ, nhìn vẻ mặt đầy sốt ruột của Thịnh Ngọc Hoa.

Trong giọng nói đều là ủy khuất đè nén mấy năm nay:

“Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ, huynh trưởng thiên vị trưởng tỷ, thiên vị các đệ đệ muội muội, mà ta lại vĩnh viễn bị bỏ qua.

Ta đã từng nghĩ, liệu sẽ có ai đó luôn bao dung ta mỗi khi ta làm loạn, luôn cưng chiều ta, sủng ái ta…”

Trong mắt ta thoáng qua một tia tính toán, quay đầu lại thì chỉ còn yếu đuối, quật cường: “Hoàng Thượng, ngài là người này sao?”

Giọng nói ta nhẹ tan vào gió, Hoàng thượng vẫn im lặng. Chỉ sai người đem tới một ít thuốc cùng cái khăn sạch.

Hắn ngồi ở ghế trên, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”

Ta không dám bước qua, bản năng sợ hãi cứ chôn hai chân ta tại chỗ, nhưng ta biết, ta không phản kháng được.

Chỉ có thể lê từng bước một đi qua, rồi ngồi xuống chiếc ghế gấm.

"Duỗi tay ra."

Giọng nói của Hoàng thượng trầm thấp, uy nghiêm, nghe thật đáng tin.

Ta thấp thỏm, run rẩy đưa tay qua.

Bàn tay ta trắng nõn mảnh khảnh, trong lòng bàn tay non mịn toàn là máu, mấy cái móng tay bị gãy cũng vươn một chút tơ máu.

Hoàng thượng một tay nắm tay ta, một tay lấy khăn lau cho ta.

Bàn tay hắn thô ráp, rắn chắc nhưng động tác của hắn lại nhẹ nhàng cẩn thận, cứ như nâng niu một món bảo vật trân quý.

Ta có chút không dám tin mà chớp chớp mắt, hốc mắt có chút chua xót.

Trừ bỏ nha hoàn thân cận cùng ta lớn lên từ bé ở ngoài kia, dường như chưa bao giờ có người nào đối xử với ta dịu dàng như vậy.

Ta mơ màng cho đến khi hắn lau xong vết thương cho ta, thoa thuốc xong lại băng bó cho ta.

Bàn tay hắn vươn về phía cổ ta, lúc hắn chạm vào vạt áo ta, ta sợ tới mức té ngã trên đất.

“……”

Hoàng thượng trầm mặc một hồi, khí thế nghiêm nghị.

Trong nháy mắt trong lòng ta cảm thấy chua xót, khuất nhục, nước mắt không biết từ đâu mà cứ lăn xuống, thanh âm nghẹn ngào:

“Hoàng Thượng, không được……”