Ngọc Xu

Chương 2

Tỷ ấy thì gả cho hoàng tử hào hoa phong nhã, tiền đồ vô lượng, lại ở đây khuyên ta tiến cung hầu hạ cho một lão Hoàng đế hơn ta gần 30 tuổi, bọn họ vừa nhẫn tâm lại vô sỉ.

“Ngươi……”

Thịnh Ngọc Yến bị ta nói tức giận đỏ mặt.

Uống xong một tách trà, huynh của ta Thịnh Ngọc Hoa lại đến. Chắc huynh ấy cũng đến để thuyết phục ta thôi.

Vậy mà huynh ấy lại trầm mặc một hồi lâu mới nói:

“Ngọc Xu, Thánh thượng chỉ định phải là muội, muội trốn không thoát đâu."

"Không thử làm sao biết?"

Ta khẽ thì thầm.

Chó cùng rứt dậu, không cần quan tâm gì nữa hết!

Ở Thịnh gia chắc sẽ không còn ai muốn giúp ta nữa, chỉ còn phải chờ xem đường tình duyên của ta có may mắn không đã!

Ta nhanh chóng truyền tin hẹn Tạ Bồi Thành gặp nhau ở đình Thập Lí.

Ta biết không ai muốn rơi vào cảnh một túp lều tranh hai trái tim vàng cả, nên ta mang theo rất ngân phiếu cùng trang sức quý giá.

Đi theo ta còn có nhũ mẫu của ta và cả gia đinh bà ấy.

Vậy mà ở đình Thập Lí ta không những đợi được Tạ Bồi Thành mà còn đợi được cả huynh của ta và vệ binh của phủ Thừa tướng.

Ta chợt thấy nực cười.

Hy vọng nhỏ nhoi kia của ta trong nháy mắt vỡ nát.

"Nhị tiểu thư, tại hạ đến đây để trả lại tín vật định tình.”

Một cái ngọc bội do chính tay ta lựa chọn chất liệu, phác họa hình dáng và tìm thợ khắc.

Từ khi ta đưa ngọc bội này cho Tạ Bồi Thành, hắn luôn mang nó bên người.

Tâm ta chết lặng, lửa giận bốc lên, ta giật lấy mặt ngọc đang đeo trên cổ ném trả cho Tạ Bội Thành, lại xoay người ném vỡ cái ngọc bội kia.

"Cho dù vật đổi sao dời, cho đến khi âm dương cách biệt, ta và ngươi cũng sẽ như nhật nguyệt hai hướng, từ nay trở đi là những người xa lạ.”

Ta không cần nhìn cũng biết gương mặt Tạ Bồi Thành trắng bệch.

Ta ngoan ngoãn lên xe ngựa hồi phủ, không hiểu sao xe ngựa lại dừng ở bên dưới Lâm Tiên Lâu ở phố Chu Tước.

“Có quý nhân muốn gặp ngươi.”

“???”

Ta nhướng mày khó hiểu, rốt cuộc là ai mới có thể làm cho Thịnh Ngọc Hoa khom lưng cúi đầu như vậy?

Ta xuống xe ngựa và chuẩn bị bước vào Lâm Tiên Lâu.

Thịnh Ngọc Hoa lại nói: “Nhị muội, chúng ta đều là ruột thịt thân thiết, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, sau này muội có một bước lên trời cũng đừng quên người bên mình.”

Bước chân của ta chậm lại, ta lùi lại, nghiêng đầu nhìn hắn:

"Hình như đây là lần đầu tiên huynh gọi ta Nhị muội."