Tảng sáng, Ngô Diệp bị một trận tiếng súng cùng với tiếng la hét chói tai hỗn loạn mà thức tỉnh. Cậu cảnh giác nhìn xung quanh căn phòng, thấy Tần Vô Hoa đang đứng ở bên cửa sổ, vội hỏi: “Làm sao vậy? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tần Vô Hoa ở trước cửa sổ đã quan sát một lúc, hắn trầm giọng nói: “Có người có ý đồ muốn uy hϊếp máy bay từ thủ đô tới; có người ở bên ngoài khu trại tị nạn xin cứu giúp, hi vọng Lam Thành có thể để cho bọn họ đi vào trong.”
Dựa theo tin tức trước đó ở ngoài thành thu thập được, lấy sức chiến đấu của Lam Thành bên này, trễ nhất không vượt quá sáng ngày mai thì đại quân tang thi sẽ bao vây bốn phía. Người sống sót tại khu trại tị nạn ở bên ngoài đứng mũi chịu sào, không có tường thành cao dày, không có súng ống đạn pháo, nếu như Lam Thành không để bọn họ đi vào trong, vậy thì tất cả bọn họ chỉ còn có một con đường chết.
Người sống sót ở khu trại tị nạn ít nhất cũng phải trên vạn người, một khi ngoại lệ để cho bọn họ vào trong thành, những người này nếu an phận thủ thường thì không sao, nhưng nếu muốn rắp tâm hại người, Lam Thành quả thực có thể gặp phải quẫn cảnh trước sau đều có địch. Hơn nữa, người sống sót ở khu trại tị nạn đại đa số đều là phụ nữ, trẻ em và người già yếu, sức chiến đấu thấp, bọn họ ngay cả nuôi sống chính bản thân mình cũng là điều vô cùng khó khăn, trong tay không có bao nhiêu lương thực dự trữ. Theo như góc độ của những người thống trị Lam Thành mà nói, để những người này vào trong thành vừa không tăng thêm được thực lực chiến đấu, còn phải tiêu phí một lượng lớn lương thực. Thanh niên trai tráng có sức mạnh đều đi chống đỡ tang thi cả rồi, nếu đem một đống người không xác định được tổng số này thu vào trong thành thì quả thực là quá nguy hiểm.
Nhưng mà, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn những người ở ngoài thành này trở thành đồ ăn của tang thi.
Đương nhiên, không phải không có khu dân cư đã từng làm như vậy. Đừng nói tới những người bị chết trong tình cảnh tang thi vây thành, thành công vượt qua được kiếp nạn này xong thì cũng phải đối mặt với tình thế khó khăn là rất nhiều nhân tài bỏ đi.
Không có biện pháp, mạt thế thay đổi trong nháy mắt, không ai có thể cam đoan rằng bản thân cùng người nhà của mình sẽ không có một ngày trở thành dân chạy nạn. Nếu thật sự có một ngày phải ngoan ngoãn chờ tang thi tới cắn, còn không bằng thừa dịp bản thân có thể liều mạng, đổi một ít ‘nhân nghĩa’ cho khu dân cư.
Tuy nói khu dân cư kiên cố thì lượng người sống sót cũng liên tục lưu động, thế nhưng nếu người sống sót thật sự bỏ đi hết, vậy thì bình xét cấp bậc của căn cứ sẽ bị giảm xuống. Một khi cấp bậc khu dân cư bị rơi xuống khỏi hạng trung, vậy thì vệ đội đặc chủng của quân đội sẽ chuyển đi, nhân viên chính phủ của công hội liệp thi giả cũng sẽ lập tức rời đi. Hết thảy những điều này tức là căn cứ đã trở thành thứ bị vứt bỏ; ý nghĩa là sẽ không có súng ống đạn dược, xăng, y dược,… mỗi tuần đúng hạn được chuyển tới nữa. Thiếu đi mấy thứ này, nhóm người sống sót chỉ có thể rời đi nhanh hơn, chờ đợi căn cứ chính là vận mệnh bị diệt.
Người nắm quyền của Lam Thành gặp phải lựa chọn khó cả đôi đường.
Vệ binh đặc chủng hiện tại đang tập trung tinh lực chiến đấu cùng với tang thi mãnh liệt tràn tới như thủy triều ở bên ngoài, thời khắc sinh tử tồn vong này, bọn họ sẽ không tùy tiện tiếp nhân quyền lãnh đạo cao nhất của khu dân cư. Bởi vậy, bọn họ sẽ không can thiệp vào quyết sách của Lam Thành lúc này.
Lam Thành vốn là khu dân cư do người sống sót tu kiến mà hình thành, mấy người ở cao tầng chấp chưởng sự vụ của Lam Thành, nói trắng ra, bất quá chỉ là chiếm được thời cơ, từ bên trong những người sống sót trở thành những đoàn đội liệp thi giả đứng đầu mà thôi. Không giống như những căn cứ khác, sau lưng là một gia tộc to lớn có sức mạnh và khả năng can thiệp ở trong quân đội và chính trị. Thay đổi góc nhìn mà nói, gót chân của cao tầng Lam Thành kì thực cũng không có vững chắc giống như trong sự tưởng tượng của dân thường.
Biết được một chút chuyện, đồng thời lại có đoàn đội liệp thi giả có thực lực nhất định, ở thời điểm tế nhị này có không ít người đang rục rịch.
Tiễn Hâm nhìn thấy sự hung tàn của tang thi kiểu mới, đoán được Lam Thành quả thực sẽ có thể gặp phải cục diện bị vây khốn. Tần Vô Hoa thấy nội bộ Lam Thành hung triều ám dũng, lần tang thi vây thành sắp tới này sẽ không chỉ mang tới một hồi huyết chiến liều chết, mà cũng có thể khiến cho cao tầng của Lam Thành phải đổi người.
* hung triều ám dũng: đấu tranh ngầm kịch liệt, hung hăng dữ tợn
Quyền lực luân phiên thay đổi, chờ thời gian kỳ ngộ tới.
Ngô Diệp làm sao biết được những thứ này, cậu chỉ là đơn thuần cảm thấy tùy ý để cho đồng bào của mình bị tàn sát thì quả thực quá mức tàn khốc lãnh huyết. Đã có điều kiện che chở cho bọn họ, cần gì phải tạo sát nghiệt oan uổng?
“Lam Thành sẽ để những người đó tiến vào sao?” Ngô Diệp đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, ngã tư đường dưới tầng hỗn loạn chen lấn. Xa xa, đội vệ binh phòng thủ của căn cứ cầm vũ khí cùng khiên chống lực rành mạch phân minh chạy tới.
“Sẽ, nhưng mà sẽ không để cho bọn họ miễn phí đi vào.” Tần Vô Hoa dõi mắt nhìn ra tường thành nguy nga, con ngươi sâu thẳm.
Bên ngoài tường thành đã như ong vỡ tổ.
Sau khi đội vệ binh đặc chủng rời thành vào sáng nay, Lam Thành liền phong tỏa tất cả các cửa thành, cấm bất luận kẻ nào ra vào.
Người sống sót tại khu trại tị nạn tất cả đều hoảng hốt sợ hãi không thôi. Từ đêm hôm qua bắt đầu, bọn họ hơn vạn người đầu tiên là khóc lóc cầu xin, khóc lóc cầu xin không có hiệu quả liền biến thành quỳ xuống cầu xin, sau khi hừng đông thì bắt đầu bao vây tấn công. Mọi người giống như là điên rồi, không tiếc bất cứ cái gì, điên cuồng va chạm tường thành cùng cửa thành, hung ác quyết tâm muốn đồng quy vu tận khiến cho binh sĩ đứng trên tường thành không rét mà run.
* đồng quy vu tận: cùng đến chỗ chết, cùng hủy diệt
Lam Thành lấy trồng trọt làm mũi nhọn, trong thành chỉ có một kho xưởng đạn dược nho nhỏ, lực công kích so với các căn cứ cấp trung khác còn yếu hơn một chút. Cao tầng của Lam Thành không có biện pháp, chỉ có thể bảo vệ khu dân cư bằng cách cố gắng rêu rao khả năng sức mạnh cùng thực lực. Sau đó dùng vô số máy móc cùng sức lực vạn người, ngày ngày đêm đêm cố gắng gia cố thêm tường thành. Trong vòng hơn một năm đã đem phần tường thành không kiên cố của Lam Thành xây cao tới 12 thước, đáy chiều rộng là 8 thước, đỉnh chiều rộng là 5 thước, phạm vi kéo dài ước chừng 55 km. Nghe nói, có thể chống đã được tang thi triều cấp bậc dưới 300 vạn con, mạnh hơn rất nhiều những khu dân cư cùng cấp.
Nhưng mà người so với tang thi thông minh hơn, bọn họ không chỉ lựa chọn nơi yếu hại nhất của tường thành để công kích mà còn có thể không tiếc bất cứ giá nào, cho dù có phải đạp lên núi thi thể được tạo ra từ xác của đồng bạn thì cũng muốn bò được lên trên tường thành.
Ngoài thành, khu lều trại của dân tị nạn biến thành địa ngục nhân gian.
Bên trong thành, nhân sĩ chính nghĩa cùng người có tâm không ngừng ở tại văn phòng hành chính của Lam Thành, hung hãn triển khai uy thế.
Tang thi triều còn chưa tới, Lam Thành đã loạn lên.
Nếu tiếp tục không thể khống chế kịp thời, Lam Thành cho dù có bảo vệ được thì cũng chỉ sợ rằng sẽ có vài vị ở cao tầng kia phải đổi người.
Mười giờ sáng, người phụ trách đứng đầu Quý Tường thông qua phát thanh, thông báo tới toàn thành ——
Đợt tang thi triều đầu tiên dự tính sẽ tới lúc hơn 11 giờ một chút, hiện tại yêu cầu tất cả các liệp thi giả lập tức ra khỏi thành, cố gắng hết sức tiêu diệt tang thi. Trong lần hành động chém gϊếŧ này, phàm là người đăng ký liệp thi giả, tức khắc phải ra khỏi thành để nghênh chiến. Lam Thành đồng ý cho mỗi người miễn phí nhận 1000 viên đạn cùng 15 lít xăng.
Trong lần nguy cơ này, phàm là đoàn đội liệp thi giả ưu tú có thể gϊếŧ được 5 con tang thi kiểu mới thì sẽ dành được quyền miễn phí miễn thuế cho thuê cửa hàng, áp dụng cho một gia đình trong thời gian một năm. Lấy tinh hạch cùng thi thể của tang thi kiểu mới để làm chứng, tinh hạch vẫn thuộc về sở hữu của đoàn đội.
Lam Thành mở ra một con đường màu xanh cho dân chạy nạn, dân chạy nạn ở ngoài thành chỉ cần có thể nộp 40 tinh hạch cấp một ấn theo đầu người thì liền sẽ được cho phép vào trong thành. Trong lúc tang thi đang vây thành, Lam Thành sẽ đặc biệt mở ra một doanh trại để cho dân chạy nạn tập trung, đảm bảo cung cấp miễn phí cơ cở sinh hoạt cho dân chạy nạn, đến khi lần nguy cơ này chấm dứt mới thôi.
Trong lúc nguy cơ, nếu có người tìm cơ hội để sinh sự thì gϊếŧ hết bất luận tội, liên lụy tới cả người thân.
Loạn lạc phải dùng tới quy tắc nghiêm ngặt, Quý Tường thông cáo sau khi phát ra, Lam Thành hoàn toàn sôi trào.
Người đang kéo bè kéo lũ đánh nhau và gây chuyện, tất cả đều lập tức giải tán. Liệp thi giả có thực lực tầm thường hướng về phía đạn cùng xăng miễn phí cho nên không phản đối. Tang thi vây thành cũng không phải là chuyện đùa, coi như Lam Thành không cho cái gì cả thì bọn họ cũng phải cùng tang thi liều mạng mới tìm được đường sống. Đoàn đội liệp thi giả có thực lực mạnh mẽ thì đều dán mắt vào phần thưởng là miễn thuế tại cửa hàng kia.
Chẳng sợ chỉ có một năm quyền kinh doanh, chẳng sợ chỉ có được một gian cửa hàng nho nhỏ, hai chữ ‘miễn thuế’ cũng đã đủ để làm cho bọn họ tranh đoạt tới đỏ mắt. Ở Lam Thành có được đặc quyền miễn thuế thì chỉ có năm đoàn đội liệp thi giả có quyền tối cao nhất, lấy Quý Tường đứng đầu. Đương nhiên, quyền lãnh đạo cùng quyền quyết định trong tay bọn họ so với việc miễn thuế cho thuê cửa hàng nho nhỏ này thì quan trọng hơn nhiều lắm. Thế nhưng, cái hứa hẹn này trong mắt một số người thì chính là thỏa hiệp của cao tầng, là bước đầu tiên trong việc trao quyền quyền lực.
Dùng lợi ích để dụ dỗ, lấy tai nạn để xua đuổi.
Bên trong thành rất nhanh bình tĩnh lại, nhóm người liệp thi giả túm năm tụm ba kết thành đội, đi lĩnh đạn cùng xăng rồi ra khỏi thành. Ngoài thành, cửa chỉ mở ra một đường cho phép hai người cùng đi song song, mấy trăm vệ binh vác súng canh gác. Nhóm người dân chạy nạn sau khi giao nộp đủ tinh hạch cùng kiểm tra xem có bị lây nhiễm bệnh độc hay không xong, thì mới được cho phép vào trong thành.
Cơ hội sống sót đã mở ra trước mắt, giống như là thả một cái đùi gà thật lớn, thấy được nhưng lại ăn không được trước mắt người sắp chết đói. Vốn là khu trại tị nạn đã khuyết thiếu quy định và trật tự, nay đã hoàn toàn rối loạn. Vì để gom được đủ 40 tinh hạch cấp một kia, nơi này chân chính biến thành luyện ngục.
Có người cướp sạch của cải của người thân, ở trong tiếng la khóc tuyệt vọng của người thân, không quan tâm mà vọt vào bên trong con đường màu xanh biếc.
Có người nửa đường chặn gϊếŧ, từ trong thi thể ấm áp, lấy đi của cải dính đầy máu.
Có người vọt tới giữa đường, bộ mặt hung ác hướng những người đi ra từ trong thành, chào bán vợ con của mình để lấy vé vào cửa.
Có người quỳ gối ven đường, đau khổ cầu xin thiện tâm từ những nhóm liệp thi giả, cứu lấy một mạng đứa con nhỏ của bọn họ.
Có người dứt khoát kiên quyết cầm lấy vũ khí đơn sơ, hướng tang thi triều lao tới…
Một đoạn đường chỉ cần mấy phút là đi hết, đủ để nhìn hết thảy những cảnh tượng tàn khốc nhất, bất đắc dĩ nhất trong cuộc đời.
Ngô Diệp tay cầm súng trường, hơi hơi run lên, bắt buộc bản thân phải thu hồi lại tầm mắt. Bên tai không ngừng truyền tới tiếng khóc lóc cầu xin, khiến cho vui sướиɠ hưng phấn vì phát tài ngày hôm qua của cậu hóa thành hư ảo. Trong lòng lo sợ, có một loại khó chịu không nói nên lời.
Tần Vô Hoa nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cậu, biết trong lòng cậu khó chịu, vỗ nhẹ nhẹ lên lưng của cậu, không tiếng động an ủi.
Rời đi khỏi Lam Thành khoảng 10 km, số lượng tang thi đột nhiên nhiều hơn hẳn, mật độ rất nhanh sẽ vượt qua cả số lượng trong khu vây săn. Đây ý nghĩa tức là tang thi triều không còn bao lâu nữa sẽ ập tới. Đại đa số liệp thi giả xuất phát từ lo lắng an toàn, đều đứng ở nơi này. Chỉ có một số rất ít đoàn đội hướng tới tang thi kiểu mới, vẫn như cũ không ngừng tiến sâu thêm. Xa xa truyền tới tiếng gầm rú và đạn pháo, nơi đó là tuyến đầu chiến đấu của vệ đội đặc chủng.
Tần Vô Hoa tự nhiên cũng muốn có được cửa hàng miễn thuế kia, từ lúc trước khi Quý Tường phát ra thông cáo, hắn cũng đã liên hệ với anh em Dương Khởi. Dương Khởi cùng Dương Lệ Na lại giúp hắn liên hệ thêm ba dị năng cả cấp một đỉnh giai. Thành vừa mở ra, một nhóm tám người chậm rãi xâm nhập vào tang thi triều.
Kỉ Vân thông qua máy dò xét tang thi cải tiến, dựa theo yêu cầu của Tần Vô Hoa, không ngừng hướng nơi có tang thi dày đặc mà chạy. Tang thi càng ngày càng nhiều, Dương Khởi ngồi ở ghế phó lái bắt đầu không ngừng dùng dị năng giúp Kỉ Vân mở đường. Đám người Ngô Diệp mở nóc trần xe, bắt đầu hướng về bầy tang thi bắn đạn. Ba dị năng giả mới gia nhập vốn là trong lòng còn nói thầm, Ngô Diệp chỉ là người bình thường, vừa thấy đã biết là loại thiếu gia, sợ cậu sẽ gây cản trở. Nhưng sau khi thấy khả năng kỉ thuật bắn súng bách phát bách trúng của Ngô Diệp, ba người không dám lại mở miệng oán trách gì thêm.
Ngô Diệp tập trung tất cả tinh thần không ngừng nhắm bắn, không chút nào phát hiện ra trong cơ thể của cậu có một dòng khí mỏng manh đang không ngừng chạy khắp kinh mạch toàn thân. Tần suất hô hấp trong lúc vô tình đã tới cùng cực, vô cùng giống với một loại nhịp phách thần bí nào đó, nghiễm nhiên trong lúc chiến đấu đã tiến nhập vào trạng thái tu luyện .
Lại đi thêm 5 km, Tần Vô Hoa dùng kính viễn vọng để quan sát, phía trước mấy km, tang thi đã đứng tới không còn kẽ hỡ. Xe tăng và xe thiết giáp của vệ đội đặc chủng vừa đánh vừa lui, lửa đạn được tụng xưng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại chứ không thể hoàn toàn ngăn trở cước bộ của tang thi triều. Tần Vô Hoa trong lúc vô tình quét tới bầy tang thi liền thấy được một con có tốc độ rất nhanh, thể trạng rõ ràng lớn hơn so với những con tang thi khác. Hắn chăm chú nhìn kỹ, con tang thi kia dị thường sắc bén xuyên qua trong đàn tang thi, không ngừng né tránh công kích của vệ đội đặc chủng, rất nhanh liền hướng về phía nơi này của bọn họ.
Cùng lúc đó, hệ thống bị tiêu hao năng lượng sau đó vẫn luôn giả chết rốt cuộc cũng hé răng:
[Nhiệm vụ cưỡng chế: Bảo vệ Lam Thành, bắt buộc phải nhận.]
[Nhiệm vụ tùy cơ: Gϊếŧ chết tang thi biến dị cấp ba.]
“Cẩn thận một chút, tôi cảm giác được có tang thi kiểu mới ở gần đây.” Ngô Diệp nói xong, nhanh chóng đổi súng trường trong tay thành súng liên thanh, thừa dịp thời gian đổi súng, để cho hệ thống thay cậu lập tức nhận nhiệm vụ.
Phỏng đoán trong lòng được chứng thật, Tần Vô Hoa quyết định rất nhanh, gõ gõ cửa sổ phía sau buồng lái, lớn tiếng đối với Kỉ Vân và Dương Khởi nói: “Lập tức quay đầu, thiết lập chướng ngại vật trên đường.”
Kỉ Vân cùng Dương Khởi, Dương Lệ Na sau khi lớn tiếng trả lời, Kỉ Vân cơ hồi ngay tại chỗ xoay tròn 180 độ, nhanh chóng quay đầu xe. Dương Khởi nhắm hai mắt lại, xung quanh trái phải của xe liền xuất hiện ánh sáng lấp lánh. Trong khoảnh khắc, ba bức tường đất dày hơn một thước bằng phẳng được dựng lên, đem xe tải bao vây bên trong, mặt ngoài của tường đất ẩn hiện những nham thạch màu sắc. Sau khi tường đất được dựng lên, Dương Lệ Na điều động dị năng, phủ bên ngoài tường đất ánh sáng vàng lấp lánh, đá mài nặng cả tấn mang theo trên xe trong nháy mắt liền biến mất. Từ dưới chân tường đất mọc lên một cái vòng thép dài 2 ~ 3 mét, cấu trúc tinh tế mà thủ đoạn, mũi nhọn lợi hại dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát ra ánh sáng, 45 độ nghiêng hướng ra bên ngoài. ‘Hầm trú ẩn được tạo nên từ tường đất’ này miễn cưỡng có thể làm cho tang thi xung quanh trong thời gian ngắn không thể dễ dàng tiếp cận được.
Dị năng của Dương Khởi có hạn, xây dựng ‘hang động đất’ cũng chỉ có thể bao lại được 3/4 xe, đuôi xe bị lộ ra ngoài, trở thành nơi để chiến đấu trực diện.
“Mục tiêu ở phía trước, phương hướng 1 giờ, chính là đang nhanh chóng áp sát. Tay súng máy số 1, số 2 cảnh giác mục tiêu. Dị năng giả số 3, số 4, số 5 sử dụng súng trường thanh lý tri triều, chú ý bảo lưu sức chiến đấu.”
Tần Vô Hoa nói xong, để ống nhòm xuống, nhấc cây súng bắn tỉa đắt tiền lên.