Mạt Thế Không Gian Song Song

Chương 24: Gặp lại

“Shhh, đau đau đau, ngã chết ông đây rồi…”

Tần Vô Hoa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Ngô Diệp nằm nhoài úp sấp trên sàn xi măng lạnh như băng, ô ô kêu to liên tục. Tần Vô Hoa bước một cái thật nhanh về phía trước, đem người đỡ dậy. Nhìn thấy trong mắt của Ngô Diệp phủ một tầng hơi nước thật mỏng, nhất thời trong lòng căng thẳng: “Bị đau chỗ nào?”

Ngô Diệp còn sót lại một chút tiết tháo, rốt cuộc cũng không nói ra mấy lời linh tinh như ‘đau trứng’ các loại. Hút một ngụm khí lạnh, một mặt trong lòng la hét sẽ không để yên cho hệ thống, một mặt lại để cho Tần Vô Hoa giúp cậu cầm cái bọc gói thuốc lá trên lưng xuống.

“Cậu không phải sẽ không trở lại sao?” Tần Vô Hoa lạnh giọng hỏi.

Ngô Diệp cười toe toét nằm ở trên giường, cặp mắt hoa đào vô tội nhìn Tần Vô Hoa, vô liêm sỉ nói: “Tại nhớ anh đó, cho nên tôi đã trở về. Làm sao, không hoan nghênh à?”

Tần Vô Hoa trong bụng một đống chất vấn (ủy) tra hỏi (khuất) đã bị ba chữ ‘nhớ anh đó’ làm cho nghẹn trở lại. Ở trên lỗ tai mơ hồ hiện lên một tầng đỏ ửng, lại bị da thịt màu lúa mạch che lấp, cơ hồ nhìn không ra được.

Tần Vô Hoa hơi hơi dời đi tầm mắt: “Lam Thành lập tức sẽ trở nên rất rối loạn, trong khoảng thời gian này phải cẩn thận một chút.”

“Lam Thành sao lại loạn? Sao lại như vậy?” Trời ạ, Lam Thành rối loạn, thuốc lá của cậu phải bán cho ai?

Tần Vô Hoa đại khái nói cho cậu biết một chút về chuyện tang thi kiểu mới, cũng không quên đề cập tới thủ đô đã phái máy bay tới đây để đón người.

“Vậy anh tính thế nào?” Ngô Diệp thầm nghĩ, loại tang thi kiểu mới này có thể hay không chính là tang thi cấp ba? Nếu là như vậy, chánh tính của cậu đã xuất hiện. Nếu rời đi Làm Thành, vậy phải đi chỗ nào đây?

Tần Vô Hoa rất không có trách nhiệm trọng trách: “Cậu là lão đại, đều nghe lời cậu.”

“Chúng ta trước vẫn đừng vội vã rời đi, cứ từ từ nói sau. Nếu Lam Thành xuất hiện tang thi kiểu mới, khó bảo toàn những địa phương khác sẽ không xuất hiện. Đáng tiếc tôi mang theo nhiều thuốc lá như vậy, chỉ sợ là không bán được giá cao.” Ở trong khái niệm của Ngô Diệp, thời điểm càng loạn thì những sản phẩm có giá trị xa xỉ đều không bán được giá mấy, ngược lại lương thực để bảo vệ sinh mệnh càng dễ làm cho người ta điên cuồng.

“Cậu mang theo thuốc lá tới? Chất lượng như thế nào?”

Vị trí địa lí của Lam Thành rất ưu việt, lương thực sản xuất trên cơ bản có thể cam đoan tự cung tự cấp. Mà thủ đô là khu dân cư lớn nhất Hoa quốc, người sống sót đạt tới hơn 4000W, một chút lương thực tự thân sản xuất ra còn chưa đủ nhét kẽ răng, đều phải dựa vào dùng vũ khí và y dược để cùng những căn cứ khác trao đổi vật tư. Bởi vậy, những người may mắn còn sống sót đang hưởng thụ hệ số an toàn cao nhất đồng thời cũng phải trả một cái giá sinh hoạt rất cao. Cho nên những người quyết định muốn đi tới thủ đô, khẳng định đều tiện đường vui vẻ mang theo một ít vật tư để đầu cơ trục lợi.

Ngô Diệp thấy thái độ của Tần Vô Hoa như có hi vọng, đôi mắt cũng chớp một cái: “Đương nhiên đều là sản phẩm chất lượng, tuyệt đối so với một bao thuốc 200 tinh hạch cấp một trong cửa hàng còn tốt hơn.”

“Tôi lấy một bao để người khác nhìn xem.”

Sau khi Ngô Diệp gật đầu, Tần Vô Hoa cởi bỏ ga trải giường được bó thật chặt ở bên ngoài, tùy tiện lấy ra một cây, cởi bỏ thùng đóng gói, cầm lấy một bao, xoay người rời khỏi phòng.

“Thủ lĩnh, đây là từ chỗ nào có?” Tiễn Hâm là kẻ nghiện thuốc, sau mạt thế, bị bí bách phải từ bỏ hơn mười năm nghiện thuốc lá. Hiện tại nhìn thấy một bao thuốc lá này, sắc mặt không thể nào không kích động. Đều đã quên hỏi Tần Vô Hoa như thế nào trong phòng lại nhiều thêm thanh âm của một người.

“Anh trước thử một chút xem chất lượng thế nào, để xem bán ra bên ngoài được bao nhiêu?”

Tiễn Hâm tê dại mở ra bao thuốc lá, rút ra một điếu thuốc lá, trước ngửi một chút, lại lấy ra bật lửa tùy thân, châm một điếu, hít thật sâu một hơi rồi chậm rãi run ra khói thuốc: “Có chút hương vị giống như hãng Phù Dung, bất quá hương vị không đủ thuần, cảm giác có chút giống hàng giả mạo hãng Phù Dung. Có điều thực sự làm rất khá, vị này so với hàng trong Kiềm Vân còn tốt hơn, nếu bán ra ít nhất bán được 500 tinh hạch cấp một một bao.”

Phù Dung là một hãng thuốc lá hạng trung, cùng với hãng Trung Hoa cấp bậc không sai biệt lắm, vị cũng không kém hơn bao nhiêu. Mà Kiềm Vân chính là loại thuốc lá bán rẻ nhất ở trong cửa hàng độc quyền mà Ngô Diệp nói tới. Tiễn Hâm không hổ là kẻ nghiện thuốc, một lời liền nói toạc ra chân tướng.

Ngô Diệp nghe được mà trợn mắt há hốc mồm: “Thật có thể bán được 500 tinh hạch cấp một một bao?” Cái giá này quả thực vượt xa mong muốn của cậu. Ngô Diệp mang tới ước chừng 500 bao thuốc lá, nếu có thể toàn bộ bán đi… Ngô Diệp càng nghĩ, nhịn không được miệng khô lưỡi khô, lợi nhuận này quả thực quá kinh người.

Tiễn Hâm nhìn thấy Ngô Diệp nghênh ngang từ trong phòng của thủ lĩnh đi ra, giật mình một lát, sau đó nhanh chóng hiểu được đây chính là ân nhân cứu mạng trong lời của thủ lĩnh, là lão đại trong miệng của Kỉ Vân. Nghĩ tới vài thứ mà thủ lĩnh cho gã xem kia, Tiễn Hâm cũng không có bởi vì khuôn mặt búp bê của Ngô Diệp mà sinh ra tâm khinh thường gì hết. Gã hai ngày trước thời điểm gặp được thủ lĩnh đã bị tang thi cắn, nếu không phải có vắc-xin phòng bệnh mà Ngô Diệp để lại cho thủ lĩnh, Tiễn Hâm gã làm sao còn có thể sống tới bây giờ? Cho nên, Ngô Diệp không chỉ là ân nhân cứu mạng của thủ lĩnh, mà còn là ân nhân cứu mạng của gã.

“Lão đại!” Tiễn Hâm hô lên một tiếng chân thành trung khí mười phần, lại làm cho Ngô Diệp sửng sốt.

Trong ấn tượng của cậu, lúc nào thì thu một đàn em như vậy thế?

Tần Vô Hoa trên mặt khó lộ ra được mỉm cười: “Anh ta là Tiễn Hâm, là lão chiến hữu của tôi. Hai ngày trước tôi ở khu an toàn thời điểm gặp được anh ta, anh ta bị tang thi chó cắn thương, là vắc-xin phòng bệnh cậu để lại đã cứu anh ta một mạng.”

“Thì ra là thế.” Ngô Diệp nhìn vết thương được băng bó chặt chẽ trên bắp chân của gã, hỏi, “Anh hiện tại tốt hơn chưa?”

Tiễm Hâm không hổ là lão binh bộ đội, cả người tùy thời đều bị vây trong trạng thái báo cáo, lớn giọng đáp, “Báo cáo lão đại, đã tốt hơn nhiều rồi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng tới hành động.”

Ngô Diệp bị gã ‘rống’ có chút ngây người, “Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi. Trước tiên nói chuyện thuốc lá, tôi đây muốn hỏi một chút, thuốc lá thật sự có thể bán được một bao với giá 500 tinh hạch cấp một sao?”

Tiễn Hâm chăm chú báo cáo: “Lấy chất lượng của thuốc lá, nếu đủ tiêu chí thì sẽ không quá khó bán. Nhưng mà thuốc lá này dấu hiệu gì cũng không có, người sáng suốt đều biết đây là thuốc lá giả, hơn nữa khách hàng khẳng định sẽ yêu cầu mở bao kiểm tra. Nếu để giá cả cao sẽ gặp phiền phức, định giá là 300 tinh hạch cấp một một bao hẳn là có thể dễ dàng bán ra.”

“Tôi đây đem toàn bộ đóng gói hủy đi, chỉ bán theo điếu.” Một bao thuốc lá có 20 điếu, 300 tinh hạch cấp một một bao chính là 15 tinh hạch cấp một một điếu. Giá như thế so với cậu dự định để giá là 3 tinh hạch cấp một một điếu còn nhiều hơn gấp 5 lần, vượt xa cả mong đợi của cậu.

“Đây cũng là biện pháp.” Tiễn Hâm nói, “Nhưng mà một khi hủy đi đóng gói, thuốc lá sẽ rất nhanh bị ẩm, thay vì bán theo điếu thì tốt nhất là vẫn nên bán theo từng bao.”

Ngô Diệp giống như nhìn thấy vô số tinh hạch đang vẫy cánh hướng về phía cậu.

“Vô Hoa, anh mau lấy mấy bao thuốc lá này tới chợ đêm bán thử xem.” Thuốc lá tuyệt đối xứng đáng được coi là hàng xa xỉ, trừ bỏ dị năng giả thu vào tài chính khá giả, người thường sẽ có mấy người có thể tiêu phí nổi?

“E là chợ đêm lúc này đã bị tang thi san bằng.” Tần Vô Hoa thanh âm lạnh lùng nói.

Ngô Diệp trợn tròn mắt: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Không cần lo lắng, Lam Thành sẽ rối loạn. Cao tầng ở trên đang sốt ruột suy nghĩ biện pháp giải quyết nguy cơ lần này, bọn họ tạm thời không có khả năng phân thân tới quản chúng ta làm giao dịch nhỏ.”

Cái này thì Ngô Diệp an tâm, tâm tư cũng nhanh chóng trở nên linh hoạt: “Chúng ta tới ở Lam Thành không lâu, người quen biết cũng không nhiều lắm, nếu không thì để cho Dương Khởi bọn họ giúp chúng ta liên hệ một ít người mua?”

“Nghĩ giống nhau rồi.” Dứt lời, Tần Vô Hoa gọi điện thoại cho Dương Khởi, nói cho bọn họ biết rằng có một vụ mua bán muốn bọn họ giúp đỡ.

Hai ngày nay bên ngoài tang thi thật sự nhiều lắm, Dương Khởi cùng Dương Lệ Na đều là người tiếc mệnh. Bọn họ buổi sáng ở tại khu an toàn gϊếŧ một ít tang thi đủ để duy trì phí sinh hoạt trong nhà liền trở về căn cứ. Sau khi nhận được điện thoại của Tần Vô Hoa, hai người rất nhanh lại đây.

Ngô Diệp cũng không cùng bọn họ vòng vèo, nói thẳng là trong tay có rất nhiều thuốc lá, muốn bọn họ hỗ trợ giật dây lặng lẽ bán đi. Mỗi một lần giao dịch sẽ phân cho bọn họ 10% phí giới thiệu.

Dương Khởi cùng Dương Lệ Na không nghĩ tới trên tay của Ngô Diệp còn có vật tư khan hiếm như vậy. Hiện tại Lam Thành ngoài mặt nhìn thì như bình tĩnh, kì thực đã muốn hung triều gợn sóng, người có bản lãnh đã cùng gia đình để chạy trốn rồi. Sau khi chợ đêm không còn tồn tại, các dị năng giả ỷ vào thời điểm mấu chốt này, cao tầng của Lam Thành sẽ không dám đắc tội với bọn họ, âm thầm ở trong Lam Thành làm giao dịch.

Thủ đô có giá cả rất cao đây là chuyện mọi người đều biết, người hạ quyết tâm rời đi, toàn bộ đều đổi hết những thứ có giá trị trong tay thành vật tư để mang đi. Cao tầng Lam Thành tuy rằng tự tin tường thành nguy nga của bọn họ không dễ dàng bị tang thi đẩy ngã như vậy, nhưng mà ai cũng không thể nói rõ trận tang thi vây thành nào tới khi nào thì kết thúc. Bọn họ lại như thế nào có thể cho phép phần lớn lương thực bị mang ra ngoài? Có người muốn rời khỏi, bọn họ không ngăn cản thế nhưng mà hành lý tùy thân được mang theo tuyệt đối không thể vượt qua 30 cân.

Chỉ là một gói thuốc là thì có bao nhiêu năng? Một cây thuốc lá thì có khả năng nặng mấy?

Thủ đô có tới hơn 4000W người sống sót, có thể nói là thâu tóm hầu hết nhân tài mũi nhọn của Hoa quốc cùng với phần lớn tài phú của Hoa quốc. Người thường nhìn thấy cái giá mấy trăm ngàn tinh hạch một bao thuốc lá sẽ lùi bước, nhưng mà đối với đám người ở thủ đô mà nói, giá như vậy quả thực không đáng kể chút nào.

Tựa như có người tiền lương một tháng 2000 viên tinh hạch mà vẫn ăn không đủ no, cuối cùng chết đói. Lại có người tùy tiện cầm mấy chục vạn để mua bánh bao. Chênh lệch ngay từ đầu liền đã tồn tại.

Thị trường của thủ đô lớn như vậy, mấy trăm bao thuốc lá kia của Ngô Diệp cho dù cứ như vậy bán hết thì cũng sẽ không gây nên bất cứ một gợn sóng nào.

Thế nhưng đối với người đang sắp rời khỏi Lam Thành, hai ngày nay lương thực liên tục kéo lên, giá trị đã tới giai đoạn muốn nhưng cũng không có mua mà mua. Tất không thể thiếu được sản phẩm muối đã bị tăng giá lên tận trờ, giá cả ở thủ đô có đắt nữa cũng không thể đắt hơn so với bên này.

Dương Khởi cùng Dương Lệ Na cơ hồ cũng có thể đoán được, một khi bọn họ thả tiếng gió, thuốc lá trân quý bán với giá thấp như vậy thì sẽ có bao nhiêu người chen chúc tới mua.

Ngô Diệp hào phóng để cho hai anh em Dương Khởi mang về 5 cây thuốc để thử giá. Sau hơn một giờ, Dương Khởi liền gọi điện thoại nói, thứ đồ kia đã hoàn toàn bán hết, qua một lúc nữa sẽ đem một khách hàng lớn tới tận cửa.

Kỉ Vân cùng Lý giáo sư được viện nghiên cứu khoa học của Lam Thành mời đi, nhìn xem có thể hay không tiếp thu được ý kiến hữu ích, nghĩ ra biện pháp đối phó với tang thi. Mà biện pháp bình thường nói ra có cả đống, thế nhưng hữu dụng thì một cái cũng không có. Mỗi người trình diện trong lòng đều không ngừng mắng chửi, một lòng một dạ đều nghĩ tới muốn xin thủ đô phái máy bay tới đây để đón ‘nhân tài mũi nhọn tài cao’ bọn họ rời khỏi Lam Thành. Tới cuối cùng hội nghị, chỉ kém chưa nói tường thành cùng người trong thành sẽ bị hủy diệt, kết thúc tan rã trong không vui.

Lý giáo sư cùng Kỉ Vân thật ra đã thông suốt, quyết định ôm thật chặt cái đùi của Tần Vô Hoa. Hắn ở đâu, bọn họ nhất định liền theo tới đó.

Về nhà thấy được lão đại không từ mà biệt Ngô Diệp cư nhiên ngồi êm đẹp ở trong nhà, Kỉ Vân nhất thời vui vẻ: “Lão đại, cậu chừng nào thì trở về?” So với Tần Vô Hoa lạnh như băng trầm mặc, Kỉ Vân đương nhiên càng thích Ngô Diệp tiêu sái lại hay ầm ĩ. Ba ngày này Ngô Diệp không ở đây, cậu cùng Lý giáo sư đều cảm thấy được trong nhà giống như thiếu đi vài người.

“Buổi chiều vừa mới trở về.”

Ngô Diệp nhìn răng trong miệng của Lý giáo sư hết vàng lại đen, liền biết ông là một kẻ nghiện thuốc, hào phóng tặng cho ông một gói thuốc lá. Yêu thích không buông tay, lại cầm điếu thuốc lên hết xem rồi sờ soạn vài chỗ, nửa ngày sau mới lấy ra một điếu để châm, chậm rãi phun ra một vòng khói, Lý giáo sư vỗ vỗ vai của Ngô Diệp: “Tiểu tử đúng là chí cốt, xem ra ta đêm nay không xuất ra tay nghề đã bị đè nén lâu để khao nhóc thì không được.”

Ngô Diệp chớp đôi mắt hoa đào, vô cùng tri kỉ nói: “Lý thúc, ngài hôm nay đi hội nghị khẳng định đã mệt mỏi, buổi tối tùy tiện nấu cái gì đó, còn đồ ăn ngon thì cứ để ngày mai rồi làm cũng được.”

Lý giáo sư cảm động vô cùng căn bản không hề biết, nhị thiếu vừa mới ở nhà ăn canh xương sườn, cho dù có bữa tiệc lớn bày ra trước mặt thì hiện tại cũng có tâm mà vô lực.