Mạt Thế Không Gian Song Song

Chương 20: Nguyên dịch gen chữa trị

Ngô phụ dưới uy hϊếp của cao tầng tập đoàn, phải giao ra cổ phần đang nắm trong tay. Bởi vì thiếu một khoản nợ lớn cho nên dựa theo điều kiện thỏa hiệp sẽ không để cho cảnh sát tham gia, tài sản dưới danh nghĩa của ông cùng Ngô mẫu đều bị người ta coi chừng. Hai người bị đuổi ra khỏi biệt thự, bất đắc dĩ chỉ có thể dọn tới ở trong nhà của Ngô Diệp. May mà khoảng cách từ nơi này đến bệnh viện mà Ngô Ly đang trị liệu vô cùng gần, giao thông phụ cận cũng rất thuận tiện, giúp cho Ngô phụ và Ngô mẫu bỏ qua không ít phiền toái.

Ngô Diệp để cha mình đem đồ vật mà cậu về giấu kĩ, cậu từ bên trong tủ quần áo tùy tiện cầm lấy một bộ quần áo. Cởi xuống áo sơ mi chữ T cùng quần dài đã bị rách lung tung, vì phòng ngừa vạn nhất, cậu cài súng ở phía sau thắt lưng. Lại ở bên ngoài khoác thêm âu phục nhàn nhã, xác định không thể nhìn thấy thứ ở phía sau, mới cùng cha mẹ đi ra ngoài.

Người dựa vào ăn mặc, thay đổi một thân trang phục, hơn nữa trong một tháng rèn luyện sinh tử này, khuôn mặt vạn năm búp bê kia của Ngô Diệp thế nhưng cũng đã nhiều ra hai phần thành thục cùng khí thế bức người.

Ra khỏi nhà, Ngô mẫu mặc dù không hỏi Ngô Diệp trong một tháng nay đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng cánh tay vẫn gắt gao kéo con trai, dường như sợ con trai sẽ đột nhiên biến mất.

“Mẹ, mẹ với cha ở chỗ này chờ con một chút.” Xuống dưới tầng đi ra khỏi tiểu khu không xa, Ngô Diệp tránh khỏi cánh tay của Ngô mẫu, thân ảnh chợt lóe rồi biến mất ở trong bóng đêm.

“A Diệp đây là đi làm cái gì?” Ngô mẫu có chút trương hỏi.

Ngô phụ thở dài: “Nó hẳn là nhận ra được những người đó.”

Trong ngõ nhỏ hôn ám, một nam nhân diện mạo xấu xí giơ lên hai tay, gian nan nuốt nước miếng cầu xin tha thứ: “Đại ca, đại ca, tôi có chuyện tốt muốn nói. Đừng kích động, ngàn vạn lần đừng kích động!” Bị nòng súng lạnh như băng kề sát vào huyệt thái dương, gã không thể nào không cúi đầu. Giời ạ, là ai nói với gã rằng Ngô nhị thiếu là một tên củi mục vô dụng, trở lại để gã phun một ngụm máu lên mặt. Thân thủ này so với lính già đã xuất ngũ là gã đây còn lợi hại hơn có được hay không!

Ngô Diệp trong mắt nổi lên quang mang nguy hiểm, cánh tay đang xiết chặt cổ gã tăng thêm hai phần lực đạo: “Là ai bảo mày theo dõi chúng tao?” Lính đặc vụ sao. Tượng đất còn có ba phần tính chất là đất, Ngô Sâm nhất định phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt như vậy sao?

Lúc này đây, Ngô Diệp thật sự đã oan uổng cho Ngô Sâm.

Nam nhân cân nhắc một lát, “Phải không...” Lời còn chưa dứt, Ngô Diệp đầu gối đã mạnh mẽ đạp về hướng bụng của gã. Nam nhân nhất thời cảm giác được lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn, kêu thảm một tiếng, đau tới cơ hồ không đứng vững nổi, hiệp định bảo mật gì đó trong nháy mắt đều quên ở sau đầu, “Đúng vậy, là Chu Vương Nguyên tiên sinh bảo chúng tôi làm.”

“Chúng tôi?” Ngô Diệp hừ lạnh một tiếng, “Không muốn chết thì bảo người của mày cút ra xa một chút. Trở về nói với lão già thích rụt cổ kia, lão muốn làm gì thì tự lão rõ ràng, đừng để cuối cùng xé rách chút da mặt này ra, khi ấy tất cả mọi người đều lúng túng. Cùng lắm thì chúng tạo liên kết hợp sức lại, cá chết rách lưới. Đầu trọc không sợ bị nắm tóc, vua cũng thua thằng liều. Chỉ sợ tới lúc chúng tao liều mạng vực dậy được, có người chơi không nổi đâu.”

Nam nhân nhìn đến sát khí lành lạnh trong mắt của Ngô Diệp, đáy lòng nghiêm nghị. Loại hơi thở bạo ngược lạnh như băng này gã chỉ mới thấy ở trên người của một vài lão binh đặc chủng, Ngô Diệp này không đơn giản. Xem ra nhiệm vụ lần này không thể tiếp tục làm.

Nhịp tim đập nhanh, nam nhân gương mặt biến thành áy náy, ăn nói khép nép: “Được, tôi sẽ truyền đạt đầy đủ. Tôi cam đoan tôi cùng bạn của tôi về sau sẽ không bao giờ xuất hiện ở xung quanh ngài nữa.”

Ngô Diệp hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất nhớ kỹ lời nói của mày hiện tại. Về sau lại để cho tao phát hiện ra tụi mày, tao sẽ không dễ nói chuyện giống như hiện tại đâu.”

Khoảng cách trong gang tấc, Ngô Diệp có thể nhìn thấy rõ ràng sợ hãi trong mắt của nam nhân, đáy lòng có một thanh âm không ngừng mê hoặc cậu: Gϊếŧ chết gã, gϊếŧ chết gã để vĩnh viễn giải quyết tai họa về sau. Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, nam nhân này trong mắt của cậu cùng với tang thi cấp thấp tanh hôi không có gì khác nhau, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn xuống cò súng...

Ngô Diệp rất nhanh hồi phục lại tinh thần, buông ra nam nhân vẻ mặt đầy mồ hôi lạnh, âm trầm rời khỏi ngõ nhỏ không người. Đèn đường mờ nhạt buông xuống, Ngô Diệp vươn ra hai tay trắng noãn thon dài cơ hồ nhìn không ra khớp xương của mình, giờ khắc này cậu không thể tiếp tục lừa mình dối người.

Cho dù đã trở về vị diện thuộc về cậu, cậu cũng không thể trở lại chính mình của một tháng trước. Tựa như Padora [1] mở ra chiếc hộp, thả ra ma quỷ ở trong hộp, ma quỷ đã hưởng qua thơm ngọt của máu tươi, tất cả đều không thể trở về được

nữa.

[Hệ thống, lão tử bị mi hại thảm.] Ngô nhị thiếu lầu bầu nói.

Hệ thống: [Nếu không phải nhờ tôi thì cậu một tháng trước đã chết. Bị buộc định với một kí chủ ngu ngốc vô dụng giống như cậu, tôi mới là người bị hại thảm.]

[...] Ngô nhị thiếu phát hiện hệ thống sau khi không còn chột dạ hay giả chết, miệng càng ngày càng độc.

“A Diệp, con không sao chứ?” Ngô mẫu thân thiết hỏi han, lôi kéo con trai hết trái lại qua phải, xác định không có thương tổn gì mới an tâm.

“Không có việc gì. Lão già, người có biết cái tên Chu vương bát phái người âm thầm giám thị theo dõi hay không?” Ngô Diệp quay đầu hỏi Ngô phụ.

*vương bát: ý chỉ kẻ hèn nhát, con rùa rụt cổ

“Cái gì lão già, không biết lớn nhỏ!” Ngô Dung trừng mắt, vung tay đập vào cái gáy của con trai, nhìn thấy đứa con bộ dạng tùy tiện vẻ mặt đau khổ, ông mới biết được con trai là cố ý chọc mình vui vẻ. Trong lòng không khỏi ấm áp, áp lực dưới đáy lòng mấy ngày nay tan đi rất nhiều. Ông thở phào một hơi, tự giễu nói: “Lão ta còn không phải là sợ cha cùng mẹ con chạy mất, không lấy được cổ quyền cùng với tiền đây mà.”

“Vương bát đản, con đã nói lão ta không phải là người tốt gì mà cha không tin? Nếu không phải nhờ cha, lão ta hiện tại đang đứng canh cổng ở chỗ nào còn không biết đâu.” Ngô Diệp căm giận nói.

Chu Vương Nguyên là bạn cũ đi theo Ngô Dung tranh đấu giành thiên hạ từ thuở ban đầu, văn hóa chỉ là cấp hai, đầu óc cũng không có bao nhiêu thông minh. Ngô Dung lúc trước cảm thấy lão ta an phận trung tâm, trực tiếp đem lão ta mang theo bên người. Khiến cho lão ta từ ban đầu chỉ là một chân lái xe biến thành đại cổ đông đứng thứ hai của tập đoàn Ngô thị như ngày hôm nay. Không thể phủ nhận, Chu Vương Nguyên trong quá trình quả thực phải trả giá không ít tâm huyết, thế nhưng nếu không có Ngô Dung dìu dắt và bảo vệ, cho dù lão ta có trả giá cố gắng gấp trăm lần cũng tuyệt đối không có khả năng có được 20% cổ phần của công ty, trở thành kẻ có tiền.

Ngô Diệp không thích Chu Vương Nguyên, cũng không phải bởi vì lão ta qua lại với mấy ông cậu âm dương quái khí của Ngô Sâm, mà bởi vì chán ghét mỗi lần tham dự yến hội gì đó, Chu Nguyên Vương uống xong vài ly rượu liền bắt đầu không ngừng thổi phồng công tích của bản thân. Cái gì mà lão ta từng cứu mạng Ngô Dung vài lần; lão ta tại thời điểm công xưởng sinh tử tồn vong như thế nào bán được nhà bán được đất, giúp công xưởng vượt qua được cửa ải khó khăn; lão ta cùng vị X nào đó là đồng hương; công ty vay được tiền toàn bộ đều là nhờ lão ta... Nói cho cùng Ngô thị có thể có được ngày hôm nay đều là do công lao của một mình lão ta.

Sự tình có chút xíu lại bị lão ta thổi phồng tới mức so với trời còn lớn hơn. Ngô Diệp chán ghét bộ dáng ba hoa chích chòe kia, cố tình Chu Vương Nguyên lại thích ở trước mặt cậu bày ra vẻ mặt của một trưởng bối, thường xuyên chẳng phân biệt được trường hợp thuyết giáo, Ngô Diệp lại không thèm cho lão ta mặt mũi, khiến hai bên đều bị bẽ mặt. Vì thế, Ngô Diệp từng bị lão già nhà mình trách mắng không ít lần, Ngô Diệp tức giận liền đặt cho lão ta biệt danh là Chu vương bát. Biệt danh này sau đó được lan truyền, Chu Vương Nguyên thiếu chút nữa bị tức chết, quan hệ với Ngô phụ càng thêm ác liệt.

Ngô phụ buồn bã thở dài nói: "Đúng vậy, đều là do ta. Ta cả đời tự xưng là ánh mặt đặc biệt, không nghĩ tới kết quả là người bên cạnh cư nhiên một người cũng không nhìn thấu."

Tập đoàn Ngô thị tài sản phong phú nhưng không phải công ty đại chúng* mà là từ rất nhiều công ty lớn nhỏ tạo thành, lĩnh vực vượt qua rất nhiều, có nhiều chỗ quả thật đuôi to khó vẫy*. Tập đoàn phát triển hơn 20 năm, chưa từng có hậu trường kiên cố, Ngô phụ trái lại cũng tích lũy một ít nhân mạch, nhưng không có tinh lực để đối với công ty thực hiện một cuộc cải cách từ trên xuống dưới như lúc còn trẻ. Ông vốn định để cho Ngô Sâm Ngô Diệp thay ông hoàn thành việc này. Thứ nhất là tìm ra cách vận hành công ty, thứ hai là để ngồi vững vị trí trong công ty. Nào nghĩ tới, Ngô Sâm căn bản là không cho phép Ngô Diệp tồn tại.

* công ty đại chúng: là những công ty thực hiện huy động vốn rộng rãi từ công chúng thông qua phát hành chứng khoán (cổ phiếu, trái phiếu).

* đuôi to khó vẫy: ý chỉ một thế lực rất lớn, không có cách nào chỉ huy điều hành

Ông còn nhớ rõ đứa con lớn do mình dẫn dắt khiến bản thân kiêu ngạo cười lạnh nói với mình: “Ngô Diệp chỉ là một phế vật vô dụng, Ngô Ly là con ma ốm, bọn họ dựa vào cái gì được thừa kế số cổ phần giống như tôi? Mẹ tôi vì tập đoàn, ngay cả mạng cũng mất, dựa vào cái gì cuối cùng lại cho không cho người khác?”

Thuộc hạ cũ mà ông coi như huynh đệ nói với ông: “Ngô Dung, tập đoàn Ngô thị có được ngày hôm nay, tôi trả giá không ít hơn ông. Lúc trước công xưởng cháy, đứa con duy nhất của tôi bị thiêu sống bên trong, tôi chưa từng nói cái gì đi? Hoàng đế thay phiên nhau làm, ông quản lý Ngô thị nhiều năm như vậy, cũng nên tới lúc để họ Chu tôi đảm đương trở thành lão đại rồi chứ? Đừng không cam lòng, cũng đừng hận tôi, muốn hận liền hận đứa con ngoan mà ông sinh ra ấy."

A Diệp, con nói ít đi hai câu, trong lòng cha con cũng đủ khó chịu rồi." Ngô mẫu sau khi cùng Ngô phụ kết hôn, cũng từng ở trong một công ty con của Ngô thị đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc vài năm. Về sau sinh A Ly, bởi vì con trai bị bệnh tim bẩm sinh, bà quyết đoán từ trên cương vị thoái lui, trong hơn mười năm nay vẫn chỉ làm một vị phu nhân bình thường, chăm sóc con trai cùng lo liệu chuyện trong nhà, rất ít khi hỏi chuyện công ty. Chẳng qua, bà cùng Ngô Diệp giống nhau, cũng không thích điệu bộ của Chu Vương Nguyên, cũng từng cùng Ngô phụ đề cập qua đến sự tình của chuyện mua lại cổ phần công ty trong tay của Chu Vương Nguyên, Ngô phụ lại nhớ tình cũ, sự tình không giải quyết được gì, cuối cùng tạo thành quả đắng ngày hôm nay.

Nhưng dù không có Chu Vương Nguyên, lấy dã tâm của Ngô Sâm, khó bảo toàn sẽ không xuất hiện một Lý Vương Nguyên, Trần Vương Nguyên. Nói cho cùng, ai có thể dự đoán được thân nhân mà bạn đối xử thật lòng thật dạ sẽ có ngày xoay người lại cho bạn một kích trí mạng? Chỉ có thể nói, tiền tài động lòng người, du͙© vọиɠ sẽ cướp đi linh hồn con người.

Ngô Diệp nhìn bộ dáng sa sút tinh thần của lão già, trong lòng cũng khó chịu, cậu vỗ vỗ bả vai cha mình, an ủi nói: “Được rồi, lão già, cùng lắm thì chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có cái gì mà phải khổ sở? Tái ông mất ngựa yên tri phi phúc*, tin tưởng con, không đến vài năm, Ngô gia chúng ta thành tựu nhất định sẽ càng huy hoàng hơn so với hiện tại.”

* tái ông mất ngựa yên tri phi phúc: ý chỉ một việc không biết là họa hay là phúc

“Không biết lớn nhỏ, còn mạnh miệng.” Ngô phụ trừng mắt nhìn con trai một cái, “Taxi tới rồi, còn không mau ngăn lại.”

“Biết còn sai con!”

Nhìn thấy vẻ mặt không muốn không cam lòng của con trai, trên mặt Ngô mẫu cuối cùng cũng có chút ý cười, mặc kệ con đường phía trước như thế nào, chỉ cần con trai có thể bình an trở lại bên người, bà liền thỏa mãn.

Mười phút sau, đến bệnh viện.

Ngô Ly đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm mạng sống, chuyển tới phòng bệnh bình thường, hiện tại đang mê man. Ngô Diệp nhìn thấy em trai đã gầy như trang giấy, trên mặt là chụp dưỡng khí, trong lòng vô cùng khó chịu.

[Hệ thống, mi có thể hay không đổi cho em trai của ta một trái tim phù hợp?] Ngô Diệp đem bàn tay thò ra bên ngoài của Ngô Ly, thật cẩn thận cho vào trong chăn.

[Có thể.] Thanh âm lạnh như băng của hệ thống không nghe ra cảm xúc, nó khách quan nói cho Ngô Diệp, [Nhưng mà tuổi của cậu ta đã không còn nhỏ, lấy kỹ thuật chữa bệnh của vị diện các người này, cấy ghép trái tim đối với cậu ta không phải là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa thân thể cậu ta vô cùng suy yếu, cho dù hiện tại cậu ta có thể đổi được trái tim, cậu ta vẫn có xác suất hơn 90% sẽ chết trong quá trình phẫu thuật.]

Ngô Diệp trái tim giống như bị một cái dùi đâm vào, vô cùng đau nhức, [... Vậy mi còn có biện pháp khác hay không?]

Hệ thống không nói gì, bắn ra mặt bảng khống chế, trên mặt bảng xuất hiện hình ảnh của một ống chích có chất lỏng màu đỏ, [Nguyên dịch gen chữa trị cấp thấp?]

[Thuốc dùng để chữa trị gen bị hao tổn, làm thức tỉnh sức sống của tế bào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiềm năng của sinh mệnh, tu bổ khí quan bị thiếu hụt, có thể uốn nắn khí quan bị dị dạng tới một trình độ nhất định.]

Thứ đồ này quả thực chính là vì thân thể của A Ly mà tạo ra!

[Hệ thống, thứ đồ này có thể hoàn toàn chữa khỏi cho A Ly sao?] Ngô Diệp hưng phấn hỏi.

[Cần ít nhất trên 5 ống nguyên dịch gen chữa trị cấp thấp.] Thanh âm cứng ngắc lạnh như băng của hệ thống vang lên, mang theo một tia mừng thầm bởi vì con cá đã mắc câu.

Chỉ cần có thể trị khỏi cho A Ly, đừng nói là 5 ống, cho dù là 50 ống, 500 ống, cậu cũng sẽ nghĩ biện pháp lấy được tới tay!

[Thứ đồ này là cấp thấp, chỗ của mi không có loại cấp trung hoặc là cấp cao sao? Tốt nhất là loại có thể trong một lần liền giải quyết được toàn bộ vấn đề?]

[Có, nhưng mà cậu không mua nổi.]

Ngô Diệp có chút nản lòng, [Đúng rồi, một ống nguyên dịch gen chữa trị cấp thấp cần bao nhiêu tích phân và tinh hạch?]

[10000 tích phân, 100 chanh tinh (tinh hạch cấp ba).]

"Đệch mọe, mi như thể nào không đi cướp đi!"

Hiện tại phấn tinh (tinh hạch chuẩn cấp ba) vẫn là hàng khan hiếm, chanh tinh như thế nào cậu còn chưa thấy qua, bảo cậu đi chỗ nào để tìm? Hết lần này tới lần khác, quy tắc trao đổi của hệ thống không thể đảo ngược, tinh hạch cao cấp đổi được thành đồ dùng cấp thấp, nhưng có nhiều cấp thấp hơn nữa cũng không có cách nào đổi thành cao cấp.

Hệ thống không hé răng.

Ngô phụ thấy Ngô Diệp sắc mặt không tốt lắm, vội hạ giọng hỏi: “Có phải hay không thứ dùng để cứu A Ly rất đắt?” Ngô phụ đối với hệ thống chỉ hiểu biết lơ mơ, ông hi vọng con trai nhỏ có thể sống sót, thế nhưng cũng không hi vọng con trai thứ phải trả một cái giá không thể thừa nhận.

Ngô mẫu cũng một mặt lo lắng nhìn chằm chằm Ngô Diệp.

“Chỉ là có chút đắt, đừng lo lắng, con sẽ nghĩ biện pháp.” Ngô Diệp giả bộ thoải mái nói.

[Vậy mi hiện tại có thể hay không trước cho ta mua chịu một ống nguyên dịch gen chữa trị?] Khi có việc cầu người, Ngô Diệp tươi cười luôn phá lệ chân thành.

[Năng lượng còn thừa không đủ, không có cách nào tổng hợp.]

Tươi cười của Ngô Diệp cương cứng trên khóe môi, cái đồ thích hãm hại 凸( ̄ヘ ̄)

Vì để trấn an cha mẹ, Ngô Diệp dằn xuống lửa giận, đem tác dụng của nguyên dịch gen chữa trị cấp thấp đại khái nối cho cha mẹ một lần.

“... Cho nên hai người hiện tại có thể an tâm, A Ly khẳng định có thể tốt lên. Nhưng mà, chúng ta bên này không có vật liệu để tạo ra nguyên dịch gen, con phải đi tới một vị diện khác tìm kiếm một chút, có lẽ phải mất thêm một quãng thời gian. Cha, trước khi con rời đi, có một số việc chúng ta phải lập kế

hoạch rõ ràng."

Đợi một chút, Ngô Diệp bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt trắng nhợt, vội hỏi: [Hệ thống, năng lượng còn lại của mi vẫn đu để đưa ta trở lại vị diện tang thi kia chứ?]

[1] Pandora: Trong Thần thoại Hy Lạp, Pandora được coi là người phụ nữ đầu tiên, được làm ra từ đất sét. Pandora có rất nhiều phiên bản, nhưng trong phiên bản được biết đến rộng rãi nhất, thần thoại сủа Hesiod, Zeus ra lệnh cho Hephaestus nặn ra cô từ đất như một sự trừng phạt loài người vì sự đánh cắp lửa của Prometheus, và tất cả các vị thần đã dự phần vào việc tặng cho cô những “món quà cám dỗ”. Cô được gửi xuống chung sống cùng Epimetheus, em trai Prometheus dưới trần gian, cùng với một chiếc bình đậy kín. Thuần túy do tính tò mò, một ngày Pandora đã mở chiếc bình và từ trong bình tất cả các tai họa và những điều xấu xa bay ra và lan tràn mặt đất. Pandora vội đậy bình lại và chỉ còn lại Hy Vọng nằm lại ở đáy bình với con người.