Mạt Thế Không Gian Song Song

Chương 15: Chợ đêm

Chợ đêm của dị năng giả ở Lam Thành ở bên trong một tòa xưởng bỏ hoang sát bên khu an toàn. Bên ngoài nhìn vắng ngắt, thế nhưng tiến vào trong cửa chính liền sẽ phát hiện ra một khu đất trống ở trước nhà xưởng có rất nhiều những xe đủ loại hình dáng. Trong mấy kho hàng lớn ở khu nhà xưởng lại phi thường náo nhiệt, nhóm dị năng giả cùng với tiểu thương ở khu giao dịch giống nhau, đều đem từng phần hàng hóa của mình bày lên trên mặt đất, để cho người chọn lựa. Đám phán giá cả tốt thì mọi người liền giao dịch. Đồng tiề mạnh nhất ở nơi này là lương thực và tinh hạch, hoàng kim ngược lại không được hoan nghênh, cơ hồ là không thấy bóng dáng trong những cuộc giao dịch.

Ngô Diệp cùng Kỉ Vân đều là người thường, không có tư cách đi vào trong chợ đêm, chỉ có thể cùng với Dương Lệ Na đang bị thương ở cổ đứng bên ngoài. Giống như tinh hạch của tang thi có thể biến thành lực lượng để dị năng giả hấp thu, huyết nhục của dị năng giả đối với tang thi cũng phi thường có lực hấp dẫn. Chợ đêm mỗi thời mỗi khắc đều tụ tập một lượng lớn dị năng giả, trong mắt nhóm tang thi có khứu giác tinh nhạy, nghiễm nhiên trở thành một nơi đặc biệt. Nhóm tang thi lởn vởn ở phụ cận ngửi được mùi, tre già măng mọc mà đuổi tới nơi này. Nguyên nhân bởi vì trong này tang thi rất nhiều, nhiều người không dám tới, chợ đêm mới càng trở nên thêm bí ẩn.

Xe của Ngô Diệp bọn họ đứng ở chỗ cách chợ đêm mấy km, có điều tương đối bí mật, nhưng mà đối với tang thi vì không chịu được sự hấp dẫn của chợ đêm cho nên không ngừng có tang thi đi qua phát hiện ra bọn họ.

“…Mẹ nó, như thế nào lại tới một đống nữa, có để cho người ta được yên không đấy?” Ngô Diệp lần đầu tiên sử dụng súng trường, tự học bằng chương trình dạy hoàn mỹ do hệ thống xuất ra, lại có đại lượng tang thi cùng đạn để luyện tập, lại thêm trước đó đã có cơ sở sử dụng nỏ cung tiễn, hắn từ từ đã có thể bắn được quen tay. Không nói mười phát trúng mười, nhưng mà trong mười phát thì trúng tới sáu bảy lần, đối với một người mới học mà nói thì đây đã là thành tích không tồi. Chỉ là, đồng dạng cánh tay không có thích ứng được phản chấn của súng trở nên đau nhức không thôi.

“Lão đại, lại kiên trì thêm một chút, Tần ca bọn họ hẳn ra sẽ mau trở về.” Khả năng bắn súng của Kỉ Vân vô cùng chuẩn, tuyệt đối là bách phát bách trúng, một súng bắn nổ đầu. Quả nhiên là một súng thần của Thiên Triều, nói chuyện bằng miệng, lại bắn một phát nổ vỡ đầu một nam tang thi.

Dương Lệ Na không nói gì, nỗ lực hấp thu tin hạch dị năng tích trữ, chỉ chờ xuất hiện tình huống nguy cấp thì cô mới ra tay.

Ngô Diệp mím mím môi, tập trung lực chú ý, nhắm, bắn, nhắm, tinh thần của cậu bị buộc chặt cao độ, không chú ý tới có một dòng khí mong manh đang ở trong cơ thể của hắn lặng lẽ vận chuyển.

Sau khi gϊếŧ chết đợt tang thi này, Ngô Diệp đứng ở trong xe vươn nửa người ra khỏi nóc xe, ghé vào trên đỉnh nóc xe canh gác. Kỉ Vân nhảy xuống xe dùng kỹ thuật so với đám bác sĩ ngoại khoa còn muốn giỏi hơn, lần lượt đào ra từng chiếc đầu lâu của nhóm tang thi. Từ trong phần óc trắng xám của chúng nó lấy ra từng viên từng viên tinh hạch long lanh.

Thờ gian từng phút từng giây trôi qua, bốn phía của xe bán tải xác tang thi càng lúc càng chất cao khiến cho bọn họ không thể không đổi một địa phương khác để tiếp tục săn bắn.

“Lão đại, đạn của chúng ta rất nhanh sẽ dùng hết.” Kỉ Vân nhìn thấy xung quanh tang thi không ngừng lao tới, cổ họng không khỏi kéo căng.

“Không có việc gì…” Ngô Diệp vừa định nói không cần lo lắng tới vấn đề đạn, lại nhìn thấy từ phía xa có một chiếc xe bán tải chạy như bay mà đến, “Là Vô Hoa bọn họ. Bọn họ đã trở lại!”

Tần Vô Hoa cùng Dương Khởi ghìm súng đứng ở trên đỉnh xe, tiếng súng mỏng manh không ngừng vang lên được ống hãm thanh kìm xuống, từng con từng con con tang thi không tiếng động yếu đuối ngã trên mặt đất. Bốn khẩu súng đồng thời ảnh hưởng, không bao lâu sau, tang thi vây quanh bốn phía đã bị tẩy sạch không còn. Kỉ Vân thật nhanh bay xuống xe thu nhặt tinh hạch, Tần Vô Hoa từ trên xe xách xuống một túi lớn có màu xanh lục sắc của quân đội, hướng Ngô Diệp đi tới.

“Có bán được mấy thứ kia không?” Ngô Diệp hưng phấn mà hỏi, ánh mắt lóe lên tia sáng rực, mệt mỏi vừa rồi nháy mắt hóa thành hư không.

“Ừ.” Tần Vô Hoa hơi hơi vuốt cằm đem túi trên người ném cho Ngô Diệp, Ngô Diệp vừa mở ra liền nhìn thấy bên trong tràn đầy toàn là tinh hạch. Có cấp một màu trong sáng như nước, có chuẩn cấp hai hồng nhạt làm mê hoặc con người, có cấp hai chói mắt, thậm chí còn có cả chuẩn cấp ba lóe ra ánh sáng màu cam. Tinh hạch lớn bằng móng tay so với thủy tinh càng thêm lung linh, so với kim cương càng thêm mê người. Nếu tạo ra thành trang sức, tuyệt đối có thể làm cho vô số nữ nhân lâm vào điên cuồng.

Nhưng mà, tinh hạch đúng là có tác dụng so với kim cương cùng thủy tinh còn trân quý hơn ngàn vạn lần.

Nó ẩn chứa năng lượng thần bí thực lớn, nó có thể làm cho dị năng giả bổ sung được năng lượng, có thể làm cho dị năng tiến giai đột phát khỏi rằng buộc cảnh giới, hướng lên lực lượng cao hơn.

Ở mạt thế, so với đồ ăn càng trân quý hơn chính là lực lượng.

Nếu nói thủy tinh lung linh cùng kim cương ánh sáng lộng lẫy có thể khiến nữ nhân si mê, như vậy tinh hạch tản ra mùi tanh hôi nhàn nhạt này lại có thể khiến cho tất cả mọi người sống sót lâm vào điên cuồng.

Ngô Diệp không giỏi đánh cược, nhưng mà cậu cũng từng đi cùng hồ bằng cẩu hữu ra vào qua các sòng bài ngầm, chứng kiến qua không ít những tờ tiền có in hình Mao gia gia được xếp thành núi. Nhưng mà cho dù có tài chính đủ để dựng lên một tường bằng tiền thì cũng không kí©ɧ ŧɧí©ɧ bằng với một bao tinh hạch phát ra ánh sáng rạng rỡ trong giờ phút này.

Hệ thống nhẹ nhàng quét qua liền làm công tác thống kê, cho ra số liệt: 1235 viên tinh hạch cấp một.

Ngô Diệp lòng thỏa mãn, trong đầu tràn đầy chỉ có một ý niệm —— có thể đổi vé để về nhà, có thể đổi vé để về nhà!

Hệ thống: [Tích phân không đủ.]

Ngô Diệp run rẩy, mắt nhìn số liệu tích phân trên bảng khống chế trụi lủi chỉ có 180 điểm, tâm tình tốt nhất thời cũng như quả bóng xì hơi mà xẹp xuống, gò má mập mạp giống như trẻ con chậm rãi phồng lên.

[Đồ thích đào hố.] Ngô Diệp trong lòng mắng một tiếng.

Hệ thống rầm rì một tiếng, còn chẳng thèm phản kháng với phản ứng của Ngô Diệp.

Tần Vô Hoa nhìn thấy khuôn mặt phồng lên trước mắt, trong lòng bàn tay không hiểu vì sao có chút ngứa. Hắn có chút mất tự nhiên khụ một tiếng, nói: “Trong chợ đêm còn có vài người bán muối, giá cả thống nhất là 65 viên tinh hạch một cân.” Tần Vô Hoa không thích nói chuyện, càng không am hiểu giải thích, lời nói có tránh khỏi có chút đông cứng.

Ngô Diệp sửng sốt một chút, vội vàng lắc đầu nói: “Anh hiểu lầm, tôi không phải không cao hứng vì cái này, anh bán giá này đã tương đối tốt.” Nói xong, cậu rất hào khí vỗ vỗ vai của Tần Vô Hoa, “Ngày hôm nay kiếm được một ít, buổi tối trở về lão đại mời các người ăn một bữa.”

Kỉ Vân lỗ tai tốt lắm, cậu ta một bên lưu loát làm ‘phẫu thuật mở não’, một bên lớn tiếng cười nói: “Lão đại, có đủ thịt để ăn không?”

“Đương nhiên.”

Tần Vô Hoa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Ngô Diệp, trong lòng bỗng nhiên nhảy ra một câu: "Sắc như hoa xuân." Không biết thế nào, lỗ tai bỗng nhiên có chút nóng.

Triệu Kiến Quốc ngồi ở trong xa chua chua mắng một tiếng: “Nhà giàu mới nổi, khoe khoang ghê tởm cái gì?”

La Dương ở trước mạt thế sinh sống không tồi, là quản lý cao tầng của một công ty, hắn ta so với Triệu Kiến Quốc trước mạt thế chỉ là bảo an thì có tâm cơ hơn nhiều, ánh mắt lóe lên một đạo suy nghĩ sâu xa, thấp giọng quát: “Bớt tranh cãi.”

Trương Linh nhìn thấy Ngô Diệp ở xa xa, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, nỉ non nói: “Tên kia có thân phận gì?” Thoạt nhìn, Tần Vô Hoa cùng Kỉ Vân đều lấy Ngô Diệp làm trung tâm, Ngô Diệp kia căn bản chỉ là một người thường, chẳng lẽ muối kia của Ngô Diệp? Vậy hắn có thể hay không càng có nhiều vật tư hơn?

La Dương im lặng không lên tiếng, liếc mắt một cái nhìn Trương Linh, trong lòng sinh ra tính toán khác.

Dương Khởi ngồi trở lại trong xe, dị thường trầm mặc trở lại trong thành giao nhiệm vụ. Tần Vô Hoa dựa theo giá tiền đã đàm phán trước đó mà trả cho bọn họ tiền thuê. Xoay người rời đi, Trương Linh bỗng nhiên ánh mắt sạch sẽ mà nhìn Ngô Diệp, ôn nhu như nước: “Ngô ca, lần này làm nhiệm vụ thật sự may mắn là có các anh.”

Ngô Diệp nhìn thấy cô ta hé ra khuôn mặt cùng Liên Ngọc tương tự, đầu hơi hơi có chút choáng váng, trong lòng tự nhiên dâng lên một tia buồn bực cùng chán ghét: “Có việc gì.”

Trương Linh không nghĩ tới Ngô Diệp lại không cho mình mặt mũi như vậy, thoáng nhìn Dương Lệ Na bên cạnh vẻ mặt nở nụ cười châm biếm, trong lòng cô ta không khỏi sinh ra phẫn hận —– Nhất định là Dương Lệ Na ở sau lưng cô ta nói xấu, bản thân Dương Lệ Na không quản được đũng quần nam nhân của mình, sao có thể trách cô ta? Cho dù hiện tại đột phá tới cấp hai thì như thế nào, cũng chỉ là người đàn bà tính cách đàn ông mà thôi… Cô ta nhìn dáng người bên ngoài của Dương Lệ Na đầy đặn, trong lòng không khỏi sinh ra một chút ghen tị. Lại ưỡn ưỡn ra đôi gò tuyết trắng kiêu ngạo sinh động trước ngực, cô ta nũng nịu nói, “Ngô ca có thể lưu lại phương thức liên lạc cho chúng ta được không? Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn sau này lại có cơ hội tiếp tục hợp tác.”

Ngô Diệp cười lạnh một tiếng, hai mắt không chút che giấu mang theo trào phúng đem Trương Linh từ đầu tới đuôi đánh giá vài lầm, ở lúc cô ta sắp không chịu được ánh mắt nóng bỏng của hắn, chỉ nghe thấy Ngô Diệp lạnh lùng nói: “Tôi bộ dạng lớn lên liền giống kẻ ngốc vậy sao?”

Sắc mặt của Trương Linh nháy mắt hồng hồng trắng trắng liên tục thay đổi, hai tay gắt gao nắm chặt, trong mắt nổi lên nước mắt mang theo khuất nhục.

Triệu Kiến Quốc tựa như bị đốt pháo, lập tức liền nổ tung: “Bọn mày hai tên dơ bẩn chẳng có gì đặc biệt lại muốn bắt nạt nữ nhân, đây là muốn gì hả?”

Ngô Diệp có chút tức giận, Trương Linh muốn câu dẫn kẻ ngốc lại không nghĩ tới sẽ bị người tỉnh táo bóc da mặt của cô ta ra. Đã làm kĩ nữ nhưng lại vẫn muốn được lập đền thờ, đúng là thú vị nhỉ? Cậu quay người muốn rời đi, không nghĩ tới dây dưa thêm với đám người này. Triệu Kiến Quốc lại không chịu bỏ qua cho cậu, “Tiểu bạch kiểm, mày đứng lại cho lão tử, mày ngày hôm nay nhất định phải xin lỗi Trương Linh.”

* tiểu bạch kiểm: đồ mặt trắng, chỉ những người con trai trông thoáng qua rất yếu đuối vô dụng

Bên ngoài công hội liệp thi giả có rất nhiều người lui tới, gặp phải bên trong song phương tranh chấp có một nữ nhân xinh đẹp vẻ mặt ủy khuất muốn khóc đứng ở nơi đó, nhất thời nổi lên tâm tư muốn coi náo nhiệt, dồn dập dừng bước vây xem.

Ngô Diệp nhìn bọn họ cười lạnh: “Tôi bắt nạt cô ta? Được, vậy anh nói một chút xem tôi bắt nạt cô ta thế nào? Tôi sờ vào cô ta hay là ngủ với cô ta?”

Người xem náo nhiệt còn e ngại thiên hạ bất loạn, từng trận cười lớn vang lên, còn có người lớn tiếng la hét: “Đúng thế, đúng thế, nói một chút đi, để cho chúng ta cùng nghe với!”

La Dương mặt mũi có chút không nhịn được, bất kể nói thế nào thì Trương Linh cùng là người đàn bà của hắn ta, hắn ta đen mặt nhìn Ngô Diệp: “Cậu chớ quá mức.”

Lúc này, Dương Lệ Na vẫn coi náo nhiệt nhưng đứng dậy, cười lạnh nói: “Quá đáng? Thời điểm cô ta cùng nam nhân của ‘chị em tốt’ của mình lên giường có hay không nghĩ tới hai chữ quá đáng? Một kẻ không biết liêm sỉ, nữ nhân chỉ cần nhìn thấy nam nhân có khả năng liền muốn phản bội. Ha ha, La Dương, tôi vẫn khuyên anh về sau lòng dạ nên nhìn xa một chút, đừng giống như tôi, khi nào bị người đào góc tường cũng không biết. Tôi bị người ta hãm hại thì cũng không đáng kể, nhưng mà nam nhân thì không giống vậy. Đừng có nhọc nhằn khổ sở lại quay đầu giúp người khác nuôi con, đó mới là khôi hài lớn nhất đấy.”

Trương Linh đúng thời điểm sống dở chết dở này lại nôn một trận, xung quanh tiếng cười vang như muốn lật tung nóc nhà.

Trương Linh có một tật xấu, đó là chỉ cần quá lo lắng thì sẽ nôn khan.

Dương Lệ Na cùng cô ta trước mạt thế ở trong cùng một công ty, cùng một văn phòng cùng nhau làm việc. Quan hệ của hai người giống như cô nói, là ‘chị em tốt’. Cô tự nhiên biết rõ tật xấu này của cô ta, cô liền cố ý khiến cho cô ta phải lúng túng.

Triệu Kiến Quốc thấy nữ thần trong tâm của mình bị chịu nhục, trực tiếp phóng ra một hỏa cầu hướng Dương Lệ Na ném tới. Một đạo tường đất không hề có chút báo trước che chắn trước người của Dương Lệ Na, tường đất hóa thành cát mịn gói lại dập tắt hỏa cầu.

Dương Khởi sắc mặt có chút không tốt: “Triệu Kiến Quốc, tôi và Na Na tự đánh giá ở trong đội ngũ ra không ít sức lực, chính cậu tự nghĩ xem, ba người các cậu được chúng tôi cứu bao nhiêu lần? Nếu không phải vì tôi và Na Na, các cậu có thể sống sót tới ngày hôm nay sao? Chuyện quá khứ cũng không cần nhắc lại, nếu hiện tại chúng ta song phương đã xuất hiện ngăn cách, tụ lại thành đội ngũ cùng làm nhiệm vụ cũng không còn thích hợp nữa. Về sau, liền cầu đi đằng cầu, đường đi đằng đường đi.” Nói xong, anh lôi Dương Lệ Na, cũng không quay đầu lại đi theo phía sau đám người Ngô Diệp.

Xung quanh một mảnh âm thanh xôn xao, mặt La Dương trầm như nước.

Vở kịch này, là bọn hắn cố ý diễn. Chính là La Dương nói không ra được một chữ ‘không’, bởi vì những gì Dương Khởi cùng Dương Lệ Na nói đều là sự thật, biện giải cũng chỉ khiến cho hắn ta càng thêm mất hết mặt mũi.

Nhục nhã ngày hôm nay, hắn ta nhớ kĩ!

“Ngô Diệp, hôm nay cảm ơn cậu, về sau có việc gì cần cứ tới chỗ của tôi, mọi việc tùy ý phân phó.” Dương Lệ Na từ trong đám người đi ra, trên mặt ung dung, cô đã sớm bỏ lại được gánh nặng kia. Không đi theo bọn họ về tới tận cửa nhà, bởi vì cô cùng đường ca mỗi người còn có một đống người lớn phải nuôi sống ở trong nhà. Hiện tại cô đã đột phá tới cấp hai, nhiệm vụ lần này thu hoạch được rất tốt, tạm thời đủ cho bọn họ chống đỡ một đoạn thời gian, không cần thiết lại phải lo lắng đi theo những người kia.

Dương Khởi từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa cho Ngô Diệp, ở mặt trên viết một dãy số 5 kí tự: “Đây là số thông tin của tôi, nếu có nhiệm vụ gì thì liên hệ với chúng tôi, giá cả thương lượng tốt.” Dương Khởi nhìn ra được đoàn người của Ngô Diệp đều là người bất phàm, cũng hết sức coi trọng thực lực cùng tiềm lực của Tần Vô Hoa, có ý định muốn kết giao bằng hữu.

Ngô Diệp thu lại tờ giấy, như cười như không nói: “Ngày hôm nay cho các người mấy khẩu súng để sử dụng, cho dù thế nào cũng phải lôi được các người đi theo chúng ta làm vài cái nhiệm vụ mới được đi?”

Dương Khởi bỗng nhiên lớn tiếng cười, anh vỗ vỗ đầu của Ngô Diệp nói: “Tôi vừa nãy đã nghĩ rồi, tiểu đệ đệ như thế nào giống kẻ ngốc, rõ ràng chính là một con hồ ly nhỏ mà.”

Ngô Diệp rốt cuộc nhịn không được: "Tiểu đệ đệ em gái anh, lão tử chính là lớn lên nhìn có chút non mềm mà thôi!” Hai cái tên nhà họ Dương này đều thực đáng ghét! Mệt cậu vừa rồi còn cố ý giúp bọn họ! Hỗn đản!