Mạt Thế Không Gian Song Song

Chương 13: Thử nghiệm một chút đao mổ trâu

Ngô Diệp hiển nhiên không nghĩ tới Tần Vô Hoa sẽ nói như vậy, nhưng mà nghĩ lại, hắn nói xác thực có đạo lý. Cậu kiểm điểm bản thân mình có phải hay không đã đem mọi chuyện nghĩ quá đơn giản? Ngô Diệp vốn hạ quyết tâm lớn, nghĩ muốn cùng Tần Vô Hoa thẳng thắn nói ra bí mật của mình, kết quá phản ứng của Tần Vô Hoa căn bản không giống như cậu nghĩ, trong lòng khó tránh khỏi có chút tư vị, có một loại cảm giác mất mát.

Tần Vô Hoa nhìn vẻ mặt của Ngô Diệp trong mắt, vỗ vỗ bả vai của cậu, đem túi muối để vào trong balo, không nói thêm gì nữa.

Ăn qua cơm tối, Âu Thần thừa dịp trời tối đem cái túi vải bạt lớn đi vào trong nhà của Kỉ Vân. Trừ bỏ máy tính bảng, gã còn mang theo một ít sản phẩm điện tử khác. Ngô Diệp nhìn gã ba hoa chích chòe thổi phồng, trừ bỏ máy tính bảng ra, lại mua thêm một ít nguyên liệu mềm linh tinh khác. Trong một đống túi, Kỉ Vân cũng thấy được thứ mình thích, chọn ra một vài thiết bị sản phẩm thích hợp. Đợi tới thời điểm tính tiền, Âu Thần xem xét thiết bị điện tử trong phòng của Kỉ Vân, biết là cậu là một người thạo nghề, hơn nữa thấy bọn họ cả gia đình đều ở khu lều trại, nghĩ tới cũng không đáng bao nhiêu tiền, liền gọn gàng dứt khoát nói ra một cái giá công bằng: Toàn bộ 65 viên tinh hạch.

Ngô Diệp trên người không có tinh hạch, cậu lại không muốn hạ mặt mũi mượn của Tần Vô Hoa, liền hỏi Âu Thần: “Tôi có thể đem những đồ vật khác đổi với anh sao?”

“Cái gì vậy?” Âu Thần nói: “Nói trước, đồ vật khác thì tôi chỉ thu lương thực.” Hiện tại ngày càng gian nan, trừ bỏ lương thực cùng vũ khí, những thứ khác cũng không thể bán được, lợi nhuận cũng không lớn. Âu Thần chức nghiệp là tiểu thương, cũng chỉ buôn đi bán lại sống qua ngày, cũng không muốn làm thâm hụt tiền làm ăn.

“Lương thực tôi không có, nhưng mà tôi có muối.”

Âu Thần mắt hiện lên tinh quang: “Bao nhiêu? Có bao nhiêu cậu có thể bán cho tôi, giá cả chúng ta thương lượng tốt.”

Ngô Diệp bất động thanh sắc nói: “Nghe anh nói, nếu tôi có nhiều muối như vậy, tôi còn phải cùng bằng hữu ở tại trong phòng lều này sao?”

“Vậy cậu có bao nhiêu? Nói trước, mấy thứ này, thiếu một cân muối tôi cũng sẽ không bán.”

Hiện tại với giá cả trên thị trường, một cân muối có giá trị tới 100 viên tinh hạch. Bản thân quầy của Âu Thần khẳng định bán không nổi được giá cao như vậy, hơn nữa hắn khẳng định còn muốn kiếm một chút, cho nên hắn nói giá này cũng thật không tính là công phu sư tử ngoạm.

*công phu sư tử ngoạm: tính tiền quá nhiều so với thực tế

Ngô Diệp thực sảng khoái gật đầu: “Được. Kỉ Vân cậu thu chút đồ vật này vào, tôi đi sang cách vách lấy muối cho anh ta.”

“Được!”

Chỉ chốc lát sau, Ngô Diệp đem một túi muối tới đây, Âu Thần ngay tại chỗ mở túi ra kiểm tra, sau khi ước lượng xác nhận là không có vấn đề mới đem túi thu vào, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi Ngô Diệp: “Thực không có sao? Nếu vẫn còn hàng, giá cả chúng ta có thể lại thương lượng.”

Tần Vô Hoa ngồi bên cạnh không nói chuyện đột nhiên nói: “Giao dịch chấm dứt, anh có thể rời đi.”

“Đại ca…”

Trong lòng bàn tay của Tần Vô Hoa đột nhiên xuất hiện một chuỗi điện quang, phát ra tiếng vang lẹt xẹt. Âu Thần hoảng sợ, vội nói: “Ngượng ngùng, ngượng ngùng, tôi lập tức đi ngay.” Rất biết vâng lời. Cư nhiên còn có dị năng giả ở lại tại địa phương này, thực sự là nhìn lầm, sớm biết thế đem giá cả hô lên cao hơn.

Máy tính bảng tới tay, Ngô Diệp vui vẻ hoan hỉ chạy về trong nhà, ngồi ở trên giường chọn vào mấy trò chơi buổi sáng còn đang chơi dở để chơi tiếp.

“Cái đệch, lại chết, quá khó mà. Căn bản không có cách nào khác chơi được.” Ngô Diệp chơi là một trò tinh chiến chân thực offline, hình ảnh rộng lớn tinh xảo tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt, phương pháp chơi mới mẻ độc đáo lại pha đủ độ khó khăn làm cho người ta mê muội. Ngô Diệp trừ bỏ thích xem truyện trên mạng, còn có một sở thích khác là chơi game online. Tuy rằng trước sau như một là một chiến sĩ RMB, nhưng mà cậu vẫn tự xưng là kỹ thuật không tồi, không nghĩ tới một đời anh hùng danh thế như mình lại bị bại bởi một trò chơi nho nhỏ offline thế này.

*game offline: game không cần kết nối mạng vẫn chơi được

*game online: game trực tuyến trên mạng

*chiến sĩ RMB: là loại người chơi hoàn toàn dùng tiền nạp vào để tăng cường sức chiến đấu cùng trang bị cho nhân vật tài khoản. Ai đọc võng du sẽ biết loại người chơi này, toàn con nhà giàu thôi =]] Tiền thì không thiếu, nhân vật từ trên xuống dưới trang bị lấp lánh, vấn đề là khả năng chơi còn tùy thuộc vào từng người =]] như bạn Ngô Diệp thì chắc là chơi rất tệ :]]

“Đừng chơi nữa, sáng mai còn phải xuất phát làm nhiệm vụ.” Còn nói bản thân đã 23 tuổi, rõ ràng chính là một đứa nhỏ còn chưa lớn. Tần Vô Hoa ở trong lòng yên lặng lắc đầu.

“Chơi thêm một lần cuối cùng, chờ lại bị gϊếŧ thì sẽ không chơi tiếp nữa.” Thanh âm nhỏ dần, âm hiệu nổi bật của trò chơi lại vang lên. Chốc lát không lâu lắm, cơ giáp được Ngô Diệp lái đã bị một con gián to lớn dữ tợn gặm cho nát vụn, trên màn hình có chữ Knock Out thật lớn.

Vương Tử từ phía dưới màn hình lộ ra khuôn mặt béo tròn đáng yêu, tươi cười hết sức ngây thơ khả ái: “Chủ nhân cố lên, nhất định sẽ qua, nhất định sẽ qua!”

“Thêm một lần cuối cùng, lão tử không tin không gϊếŧ được mày!”

“Đưa cho tôi.”

(⊙_⊙)?

Tần Vô Hoa trực tiếp cầm lấy máy tính bảng từ trong tay của cậu, nhấn cái nút một lần nữa bắt đầu. Ở trước mắt của Ngô Diệp một mảnh hỗn loạn, con gián vừa rồi ngược cậu tám trăm lần, phác một tiếng liền bị nổ tung, chất nhày màu xanh phun đầy màn hình, giống như sắp tràn cả ra. Một lát sau, màn hình hiện lên bình xét cấp bậc 3S. Tần Vô Hoa tùy tay chọn một giải thưởng, thế nhưng lại rút ra được trang bị cấp bậc truyền kì.

Thật… thật lợi hại!

“Ngủ đi.” Tần Vô Hoa đóng máy tính, đặt ở trong ngăn kéo bên kia của hắn.

“A.” Lối suy nghĩ của Ngô Diệp vẫn còn dừng lại trên công kích sắc bén của cơ giáp, ngoan ngoãn nằm ở trên giường. Sau khi tắt đèn một lúc, cậu mới nói: “Anh thế nhưng còn có thể chơi được trò chơi?”

Dựa vào ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ tiến vào, Tần Vô Hoa có thể nhìn thấy rõ ràng Ngô Diệp trợn tròn đôi mắt, vẻ mặt không thể tin được.

Quả thực… ngốc tới đáng yêu.

“Đây là một trò chơi đã cũ, trước đây thường hay chơi. Được rồi, mau ngủ đi.” Thanh âm của Tần Vô Hoa thiếu đi chút lạnh lẽo như băng bình thường, nhiều hơn một chút bất đắc dĩ.

Mặc dù có điểm bị đả kích, nhưng mà Ngô Diệp bỗng thấy khoảng cách cùng với Tần Vô Hoa được kéo gần lại hơn rất nhiều. Cái loại cảm giác này thực giống như một ngày nào đó, bạn bỗng nhiên phát hiện ra, người đứng ở trên thần đàn kia cũng sẽ giống như bạn đánh rắm thực thối. A, hóa ra tất cả mọi người đều là người phàm.

“Ngủ không được.” Ngô Diệp có điểm hưng phấn, không biết là bởi vì nguyên do trò chơi vừa rồi, hay là bởi vì mạo hiểm không rõ vào ngày mai.

“Nhắm mắt, đếm dê.”

“…”

Ngô Diệp ngoan ngoãn nhắm lại hai mắt, nhưng cậu không có đếm dê mà là thử xem nằm có thể hay không luyện được 《 Căn bản thổ nạp pháp》. Yên lặng nghĩ những văn tự khó hiểu tối nghĩa nhất, trong cơ thể dần dần dâng lên một dòng khí thật nhỏ, dòng khí theo kinh mạch chậm rãi chạy ra toàn thân, một lần lại một lần…

Trời còn chưa sáng hẳn, Ngô Diệp đã bị Tần Vô Hoa lay tỉnh, mơ hồ bên tai có một thanh âm lạnh như băng lại giàu từ tính nói: “Tỉnh tỉnh, nên rời giường.”

Ngô Diệp theo thói quen muốn bám dính lấy giường, ôm chăn mỏng đem toàn thân vùi cả vào trong: “Ba phút nữa, để cho tôi ngủ thêm ba phút nữa thôi.”

Tần Vô Hoa trong nhân sinh hai mươi năm qua, cho tới bây giờ còn chưa từng gặp qua có người dám cùng hắn chơi xấu kéo dài. Hắn đen mặt nghiêm nghị, trên phương diện lý trí, hắn cảm thấy bản thân hẳn là nên đem con nhộng lớn trước mắt này trực tiếp cuộn lại ném ra bên ngoài, hoặc là lấy một chậu nước rồi đổ lên đầu của cậu, khiến cho cậu nhanh chóng tỉnh táo. Nhưng sự thật là ——

“Chỉ có thêm ba phút, bằng không cậu hôm nay sẽ không thể cùng tôi đi ra ngoài.” Nói xong, hắn thẳng thừng đi rửa mặt.

Thật ra Ngô Diệp đã tỉnh, chỉ là cậu có thói quen nằm lại trên giường mà thôi. Cậu chậm rì rì từ bên trong chăn đi ra, thầm nghĩ, kỳ thực Tần Vô Hoa người này căn bản không có ‘lạnh’ như vẻ bề ngoài, so với ông bà già nhà cậu cũng dễ nói chuyện hơn. Đổi lại thành ông bà già, sớm để nhéo lỗ tai cậu rồi.

Tâm tình Ngô Diệp không hiểu sao dâng lên cảm giác tốt lắm, miệng lơ đãng hừ nhẹ, mặc quần áo tử tế vào, cầm quần đã cởi ra thả vào trong chậu nước ở bên cạnh Tần Vô Hoa. Sau khi rửa mặt một phen, tới cách vách trong nhà của Kỉ Vân để ăn điểm tâm, ngồi trên xe bán tải đã thuê cùng Kỉ Vân trò chuyện về trò chơi mà tối hôm qua chơi, đi tới công hội liệp thi giả.

Công hội liệp thi giả ở phụ cận khu giao dịch, dùng các loại phòng làm việc rối loạn lung tung của Lam Thành được xây dựng lại cùng một chỗ, tổng cộng tu sửa thành ba tầng, nhìn ra mỗi tầng đều rộng hơn 3000 thước vuông. Mặt ngoài tường công hội không có trang hoàng gì hết, bên ngoài tường màu đỏ trần trụi, đi vào, cùng bên trong không hề giống nhau. Lúc này mới là sáu giờ sáng, tầng dưới công hội đã có đầy người đứng, một màn hình mỏng thật lớn hiện ra những dòng chữ chuyển động, nêu lên các loại nhiệm vụ. Tần Vô Hoa để cho Kỉ Vân mang Ngô Diệp đi đăng ký thân phận của liệp thi giả, còn hắn đi tiếp nhận nhiệm vụ.

Nhiệm vụ được Tần Vô Hoa coi trọng chính là nhiệm vụ thu thập trước đây đã khiến cho đoàn người Vương Hòa thất bại tan tác không thể quay về. Ở trên bản ghi chép của công hội, số lần nhiệm vụ này thất bại đã vượt qua 50 lần, số lần thành công chỉ dừng lại ở hàng đơn vị. Nhiệm vụ của cấp bậc này vốn từ cấp E ban đầu đã tăng lên thành cấp C. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trừ bỏ có thể được thưởng cố định 2000 viên tinh hạch cấp một ra, còn đạt được từ 200 tới 1500 điểm bất đồng giá trị cống tiến cho căn cứ. Giá trị công hiến cùng giá trị của 1 tinh hạch cấp một là tương đương, có thể ở trong các quầy kinh doanh được căn cứ trực tiếp quản lý mua được sản phẩm ngang giá, có thể được giảm các loại thuế phí cùng với tiền thuê nhà chưa nộp. Giá trị cống hiến sau khi tích lũy tới một mức nhất định, thậm chí có thể đổi lấy được quyền ở lại vĩnh viễn, có được một phòng trọ cao cấp do căn cứ thưởng cho, còn có các loại ưu đãi khác được lược qua không đề cập tới.

Tần Vô Hoa sau khi tiếp nhận được nhiệm vụ, lưu lại một thông báo tìm tổ đội, sau đó ghi rõ số lượng thành viên còn thiếu cùng địa điểm gặp mặt, rời khỏi đại sảnh nhận nhiệm vụ.

Hắn đi ra ngoài không lâu lắm, trong chốc lát đã có vài người tới cùng hắn gặp mặt đàm phán. Hiển nhiên, người đối với nhiệm vụ này động tâm có rất nhiều.

Ánh mắt của Tần Vô Hoa có điều tương đối độc, sau khi qua trao đổi lời nói cùng lực lượng, hắn giữ lại ba nam hai nữ. Năm người này vừa vặn là một đoàn đội cố định, tất cả đều là dị năng giả, thực lực không tồi, độ phù hợp cao. Hơn nữa bọn họ có xe, trang bị cũng tương đối đầy đủ hoàn hảo. Trong đó có một nữ nhân hắn không quá muốn, nhưng mà hai nam nhân khác tỏ ý nếu không nhận cô ta thì bọn họ cũng không đi.

Nữ nhân kia có được năng lực chữa trị tương đối hiếm thấy, Tần Vô Hoa thấy đội ngũ của bọn họ thái độ cường ngạnh, đành phải ngầm đồng ý. Dù sao Ngô Diệp cùng Kỉ Vân cũng là người thường.

Quả nhiên, chờ Ngô Diệp cùng Kỉ Vân sau khi từ công hội đi ra, người của đoàn đội này bắt đầu châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“A, còn ngại Trương Linh, bọn họ hai người đều là người thường, so với Trương Linh còn không bằng đâu.” Triệu Quốc Cường, dị năng giả hệ hỏa cấp một đỉnh giai, tính tình hắn cùng dị năng giống nhau đều rất táo bạo, luôn là người đầu tiên nhảy ra vì Trương Linh bênh vực kẻ yếu. Trên khuôn mặt đầy những mụn cơm hồng nhuận mỡ màng khiến cho vẻ mặt của gã càng thêm khó coi.

Đại khái mỹ nhân thiên hạ đều có một hai phần tương tự, Ngô Diệp vừa thấy Trương Linh, ngũ quan ẩn ẩn cùng Liên Ngọc có chút tương tự, phần khí chất kia cậu thấy cũng không có sai biệt lắm. Trong lòng cậu còn chưa kịp sinh ra cảm tình tốt, chợt nghe Trương Linh nũng nịu nói: “Triệu ca, năng lực của em quả thực hơi kém một chút, Tần ca là nói đúng, anh đừng để ở trong lòng. Bằng hữu của Tần ca tuy là người bình thường nhưng mà bọn họ có thể lọt vào trong mắt của Tần ca, khẳng định bọn họ có chỗ hơn người. Có đúng không, Tần ca?”

Nữ nhân còn lại của đội ngũ đối phương cười lạnh một tiếng, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn nam nhân bên người cô liếc mắt một cái. Người nam nhân kia sắc mặt có chút khó coi.

Cũng phải, nữ nhân chân trước còn ở trên giường cùng mình triền miên, sau lưng liền đối với người nam nhân khác xum xoe, đổi lại thì ai có thể có tâm tình tốt?

Ngô Diệp không phải kẻ ngốc, sao có thể không nghe ra Trương Linh là đối với Tần Vô Hoa nịnh nọt? Cậu thích Ngọc Liên trừ bỏ bởi vì cô ta là mẫu người của cậu ra, còn thích bởi vì cô ta là người thanh cao đơn thuần. Trương Linh loại nữ nhân này vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt đẹp gì.

“An toàn của hai người bọn họ, tôi sẽ phụ trách.” Tần Vô Hoa lạnh lùng nói ra một câu.

Trong nhất thời không khí trở nên cứng ngắc, vẫn là Kỉ Vân chủ động đi ra hòa giải. Sau khi mọi người đơn giản giới thiệu một phen, sắc trời đã sáng không sai biệt lắm, mọi người lên xe, chuẩn bị xuất phát.

Trước khi lên xe, Dương Lệ Na đột nhiên hỏi: “Tần Vô Hoa, trên xe của các người còn có một chỗ trống, tôi có thể đi cùng với các người một xe không?”

Dương Lệ Na ngũ quan nhiều lắm được coi là thanh tú, nhưng mà toàn thân cao thấp lộ ra một cỗ khí thế bất khuất. Hơn nữa dáng người cao gầy đầy đặn linh lung tràn ngập hứng thú, áo sơ mi chữ T mặc bó sát cùng quần chiến đấu, có một phen thú vị hàm súc khác thường.

La Dương sắc mặt tối sầm, nói: “Lệ Na, đừng náo loạn.”

Trương Linh cũng lập tức ủy khuất nói: “Lệ Na tỷ, chị còn vì em và đại ca mà tức giận sao?”

Triệu Quốc Cường ở một bên hát đệm: “Dương Lệ Na, Trương Linh đã nói có bao nhiêu áy náy với cô? Cô không thể rộng lượng tha thứ cho cô ấy sao?”

Dương Lệ Na cười lạnh: “Điểm này tôi quả thực so ra kém với Triệu Quốc Cường anh. Được rồi, Trương Linh cô đặc biệt giả vờ ở chỗ này cho ai xem a? Cô bò lên trên giường vị hôn phu của tôi, tôi ngay cả tư cách tức giận cũng không có sao? Làm xong nhiệm vụ này, chúng ta liền mỗi người đi một ngả.”

Ngô Diệp cùng Kỉ Vân cùng nhau liếc mắt một cái, tin tức khá lớn đó chứ.

Tần Vô Hoa khẽ nhíu mày, trực giác cho thấy nhiệm vụ lần này sẽ thực không thuận lợi. Chính là đã tới lúc này, rất nhiều liệp thi giả đã tổ đội tốt lắm rồi, nếu hiện tại lại thay đổi người thì thực lực khẳng định so với bây giờ sẽ không bằng. Chuyện tới hiện tại, chỉ có thể trước thông qua như vậy đã.

Dương Khởi trong đội ngũ đối phương vẫn không nói chuyện đột nhiên nói: “Được rồi, đều bớt tranh cãi, có chuyện gì chờ tới khi nhiệm vụ hoàn thành trở về rồi lại giải quyết. Xuất phát đi.” Dương Khởi là anh họ của Dương Lệ Na, cũng là người lớn tuổi nhất có thực lực cực mạnh trong đội ngũ của bọn họ, nói chuyện có đủ phân lượng. Anh đã nói, tất cả mọi người đều yên tĩnh, đều tự mình đi lên xe.

Dương Lệ Na cùng bọn Ngô Diệp ngồi cùng một xe, Kỉ Vân lái xe còn cô ngồi ở ghế phó lái. Sau khi xe đi được một đường đường, cô đối với bọn Ngô Diệp thực lòng xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, tôi có điểm hơi kích động, vừa rồi không nên nói nhiều như vậy.”

Ngô Diệp đĩnh đạc an ủi: “Trong lòng có tâm sự thì nên phát tiết ra sớm một chút mới tốt, nghẹn ở trong lòng sẽ ảnh hưởng tới phát huy đó. Cái loại nam nhân này nên sớm đá đi, lần sau nếu còn bắt cô tha thứ cho cô ta, cô liền chúc cô ta cũng nhân tình của cô ta thiên trường địa cửu, như keo như sơn.”

“Vì cái gì?” Dương Lệ Na bị rối loạn tới hôn mê, không hể tưởng tượng nổi mà nhìn Ngô Diệp.

Ngô Diệp đắc ý dào dạt cười nói, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ: “Cô chưa từng nghe qua sao, nữ biểu tử xứng cẩu, thiên trường địa cửu; tiện nhân xứng kê, như keo như sơn.” Ngô Diệp đã nhìn thấy đủ loại yêu nhau cãi nhau, kỳ thực hắn chịu ảnh hưởng từ cha mẹ, đối với trách nhiệm tình cảm cùng gia đình cảm thấy rất nặng, từ tận đáy lòng rất xem thường kẻ thứ ba.

* nữ biểu tử xứng cẩu, thiên trường địa cửu; tiện nhân xứng kê, như keo như sơn: nghĩa của vế trước là kẻ thứ ba chỉ xứng với chó, chỉ biết theo đuổi lợi ích cá nhân mà bỏ qua lợi ích tập thể. Còn vế sau, ‘tiện nhân’ = bitch; loại tiện nhân đạo đức giả thì xứng với gà, đeo bám người ta như keo như sơn, kéo sao cũng không ra.

Dương Lệ Na quả nhiên nở nụ cười: “Tiểu… đệ đệ, cậu thực biết đùa giỡn.”

“…” Tiểu đệ đệ em gái cô.

Kỉ Vân xuyên qua kính hậu nhìn thấy Ngô Diệp vẻ mặt đều tái lại, nghẹn cười tới vất vả. Tần Vô Hoa đáy mắt mang ý cười vỗ vỗ lưng cậu, an ủi một chút.