Mạt Thế Không Gian Song Song

Chương 10: Căn cứ Lam thành

Lam thành, sương mù ở núi Lam Giả, Lam thành nằm ở phía nam Thiên Triều gần vùng Tây Nam, lúc đầu là một trấn nhỏ không tiếng tăm. Sau khi tận thế bùng nổ, thành phố lớn nhanh chóng trở thành địa ngục, vô số dân chạy nạn trốn tới nơi rộng lớn hơn như là nông thôn, một số nơi có ưu thế thiên nhiên cứ thế dần dần trở thành điểm tụ cư.

Ưu thế của Lam thành ở vị trí địa lý, dựa vào núi ở cạnh sông, mùa đông không quá lạnh, mùa hè cũng nóng, nhưng không nóng đến mức cạn kiệt nguồn nước, nóng đến mức chết người như những nơi khác trong nước. Với điều kiện khí hậu như vậy, Lam thành có thể gieo trồng rất nhiều lương thực, nếu quản lý tốt, có thể để hơn 10 vạn người sống sót bên trong miễn cưỡng duy trì sinh hoạt.

Đương nhiên, chuyện đó chỉ xảy ra nếu quản lý thỏa đáng, người cầm quyền quan tâm đến tình cảnh của dân chúng.

Nhưng mà, hiện thực tàn khốc, tận thế đã tới, thân mình còn chưa lo được, ai còn quan tâm người khác sống chết.

Lam thành là căn cứ do người sống sót thành lập, lực khống chế của chính phủ và quân đội yếu hơn, mức độ tự do của người sống sót rất cao, theo đó, tình hình cũng càng hỗn loạn, thế lực các nơi rắc rối phức tạp. Tại đây, càng tôn thờ thực lực tối thượng, nắm tay càng mạnh tiếng nói càng lớn. Quyền lực ở Lam thành nằm trong tay mấy đoàn đội săn thi có thực lực phi phàm, trải qua thời gian dài cọ sát, lực lượng của mọi người ngang nhau, hình thành một loại cân bằng tinh vi, cùng quản lý toàn bộ công việc ở Lam thành.

Ngoài ra, săn thi giả công hội, do điểm tụ cư và chính phủ cùng quản lý. Chính phủ có uy tín, phối hợp với điểm tụ cư và săn thi giả, giữa các điểm tụ cư lại liên kết phối hợp, thúc đẩy săn thi giả hoàn thành nhiệm vụ.

Đội vệ binh đặc chủng, quân đội điều động bộ đội tinh nhuệ đóng tại các điểm tụ cư cỡ lớn và cỡ trung, chỉ phụ trách tuần tra cùng bảo vệ căn cứ an toàn, lập tức tiêu diệt khả năng hình thành tang thi triều cỡ trung và lớn, do các căn cứ phụ trách nuôi dưỡng, không tham dự sự vụ tại căn cứ. Trong tình huống nguy hiểm, có thể tạm thời thay thế người cầm quyền của căn cứ, nắm giữ quyền chỉ huy cao nhất.

Các thế lực rắc rối phức tạp, tạo nên mức trưng thuế cao ở Lam thành.

Đến gần một chút, Ngô Diệp nhìn thấy chân tường của Lam thành, xung quanh tường thành dựng vô số lều trại rách rưới, kéo dài 2-3 dặm, rất nhiều người sống sót vẻ mặt đờ đẫn xanh xao vàng vọt sống ở đó. Hai ngày hai đêm mưa to khiến trên mặt đất xuất hiện vô số vũng bùn nước lớn nhỏ, nơi nơi lầy lội khủng khϊếp, làm cho cả trại tị nạn thoạt nhìn càng thêm dơ bẩn rách nát.

Mọi thứ trước mắt, khiến Ngô Diệp không khỏi nhớ tới trại tị nạn ở Châu Phi. So với trại tị nạn ở Châu Phi còn không bằng là, chỗ đó còn có những người theo chủ nghĩa nhân đạo cứu viện, chỗ đó không có đại quân tang thi lúc nào cũng có khả năng đánh tới, nếu như nói sống ở địa ngục là một loại bất hạnh, thì từ thiên đường rơi vào địa ngục liền không chỉ có bất hạnh mà thôi.

“Lão Đại, Tần ca, đi bên này, hai anh làm chứng nhận tạm trú trước đã.” Kỷ Vân đưa hai người đến một cổng vào chếch về phía nam, phía trước có một đoàn người xếp hàng rất dài, nhìn không đến vị trí đầu, nhưng đội ngũ tiến lên rất nhanh.

“Xem ra phải xếp hàng một lúc, cậu cứ vào thành tìm thầy giáo trước đi, chờ chúng tôi đi vào rồi hội hợp với cậu sau.” Ngô Diệp săn sóc nói.

“Được, tôi đi trước, lát nữa tôi ở nhà nấu cơm chờ các anh.” Có dị năng giả là Tần Vô Hoa ở, xế chiều hôm nay Kỷ Vân thu vào thập phần xa xỉ, ngoài tinh hạch cấp 2 nhận được lúc gϊếŧ tang thi khuyển, sau lại lần lượt thu hoạch hơn ba mươi viên tinh hạch cấp 1, có thể nói hôm nay là ngày thu vào lớn nhất của cậu từ tận thế tới giờ.

Kỷ Vân là cư dân cũ ở Lam thành, cậu có giấy căn cước tạm thời, vào cửa không cần nộp phí đầu người nữa, chỉ cần trả thuế cư trú cùng tiền thuê nhà theo ngày là được. Dựa theo sự biến đổi của tận thế, thuế cư trú ở Lam thành tăng từ một ngày 1g hoàng kim lúc ban đầu, lên đến 5g hoàng kim /1 viên tinh hạch cấp 1, đến bây giờ là 10g hoàng kim /2 viên tinh hạch cấp 1. Tiền thuê nhà liền càng mắc, việc kiến thiết Lam thành làm được không tồi, chỉ cần anh trả nổi tiền muốn ở biệt thự đều không thành vấn đề, Kỷ Vân không có bản lĩnh như vậy, ở chính là loại phòng cho thuê rẻ nhất, dùng tấm nhựa dựng thành, rộng khoảng 10 mét vuông, ăn uống vệ sinh ngủ nghỉ toàn bộ ở bên trong, không tốt hơn so với mấy túp lều tàn ở bên ngoài bao nhiêu, một ngày phải trả 3 viên tinh hạch bậc 1, chỗ tốt duy nhất là an ninh trật tự đảm bảo hơn một chút so với trại tị nạn.

Ngoại trừ thuế cư trú của bản thân, Kỷ Vân còn phải nộp cả phần thuế của thầy giáo, chỉ cần cậu bảo lưu giấy căn cước tạm thời ở Lam thành, mỗi ngày tối thiểu phải chi ra 7 viên tinh hạch. Mặt khác chỉ ở không còn chưa đủ, còn phải ăn vào bụng.

Lam thành là một điểm tụ cư nông nghiệp, giá lương thực cũng rẻ hơn một chút so với những điểm tụ cư khác, rẻ nhất là bột đậu, cây ngô, khoai lang… chỉ 1 tinh hạch/3 cân, là thức ăn chủ yếu ở thời điểm này, gạo, bột mì loại tốt một chút, ít nhất cũng phải 1 tinh hạch/1 cân, rau dưa phổ biến càng đắt chút, rau dưa theo mùa rẻ nhất cũng cùng giá với gạo và mì, dầu hạt cải có giá 5 tinh hạch/cân, mỡ heo 1 cân bán được 8 tinh hạch, còn thịt heo loại đầu thừa đuôi thẹo cũng có giá trên 15 tinh hạch/cân.

Ngoài lương thực, muối ăn cũng là không thể thiếu, sau tận thế nước biển ô nhiễm nghiêm trọng, sinh vật biển tang thi hóa khiến con người không thể tiếp tục sống ở vùng duyên hải, tinh luyện muối biển lại càng không thể. Vài cái mỏ muối ở đất liền đều bị chính phủ quản lý chặt chẽ, thông qua quân đội trực tiếp tiêu thụ đến điểm tụ cư, lại thông qua tầng tầng bóc lột ở điểm tụ cư, rồi mới đến tay người sống sót, lúc này muối ăn đã bán ra với giá trên trời 1 tinh hạch/10g.

Về phần thuốc men, lại càng đắt đến mức khó có thể tưởng tượng được.

Gánh nặng sinh hoạt phí trầm trọng, khiến cho vô số người sống sót trở thành săn thi giả, mỗi ngày đi sớm về trễ liều mạng vật lộn với tang thi để tìm một đường sinh cơ. Săn thi giả còn sống gian khổ như thế, cuộc sống của người già, phụ nữ và trẻ em không có năng lực gϊếŧ tang thi càng gian nan.

Những người có năng lực đưa người nhà vào thành ở, phụ nữ và trẻ em trong nhà có lẽ còn có cơ hội tìm việc làm ở trong thành, hoặc nhiều hoặc ít trợ cấp một chút chi phí trong nhà, những người sống ở trại tị nạn bên ngoài cũng chỉ có thể hoàn toàn dựa vào thu nhập từ việc săn thi hoặc là bán rẻ thân thể hoặc là thủ đoạn nào khác. Bởi vậy, ở trại tị nạn, vì có thể sống sót, người sống sót cái gì cũng làm được, hỗn loạn cùng tử vong sớm đã thành chuyện bình thường ở đó.

Kỷ Vân không hy vọng mình và thầy giáo mình luôn coi như cha trở thành một thành viên ở trại tị nạn, cậu gia nhập săn thi giả công hội, không ngừng tìm kiếm cơ hội tổ đội cùng người khác, đi làm nhiệm vụ công hội, đi gϊếŧ tang thi, đi liều mạng vì hy vọng sống sót.

“Thầy, con đã trở về!” Kỷ Vân nộp hai ngày thuế cư trú cùng tiền thuê nhà, mua chút gạo tại khu giao dịch, khoai tây, cải trắng, mỡ heo, thịt vụn, để có thể lưu lại ấn tượng tốt cho lão Đại mới nhận, Kỷ Vân còn xa xỉ mua chút gia vị, đến lúc đi ra khu giao dịch, túi quần cậu bị móc còn sạch hơn mặt.

Lý Kiến Quốc 54 tuổi, là một vị giáo sư có học thức uyên bác, đáng lẽ ông đang ở giai đoạn huy hoàng nhất trong đời, nhưng mà, sau khi tận thế đột nhiên bùng nổ, bằng tri thức uyên bác, ông cùng với học sinh được ông coi trọng nhất tránh thoát hỗn loạn lúc ban đầu, thành công sống sót. Nhưng bởi vì trước kia ông đắc tội tiểu nhân, rất nhiều người dù kiến thức chuyên môn không bằng ông đều được tuyển đến căn cứ Bắc Kinh, tiếp tục làm công tác nghiên cứu, ông lại bị cố ý ‘quên đi’, bị bắt lưu lại Lam thành, dựa học sinh của mình nuôi sống.

Tại tận thế đấu tranh đã hơn một năm, Lý Kiến Quốc thoạt nhìn già đi hơn 10 tuổi, từ ông lão béo tốt nhã nhặn ban đầu, giờ trở nên khô quắt gầy yếu nếp nhăn khắc sâu trên mặt, nhìn đến Kỷ Vân bình an trở về cuối cùng cũng nở nụ cười: “Đã trở lại, trở lại là tốt rồi.”

Kỷ Vân cười nói: “Để thầy lo lắng.” Kỷ Vân là lớn lên ở gia đình mồ côi cha chỉ có mẹ nuôi nấng cậu, sau khi lên đại học, giáo sư Lý hòa ái dễ gần bù lại sự thiếu thốn tình thương của cha của cậu. Giáo sư Lý cả đời say mê nghiên cứu, không kết hôn, càng không có con cháu, ông dạy rất nhiều học sinh, chỉ mình Kỷ Vân có thiên phú nhất cũng hợp mắt ông nhất, tính cách rất tốt, địa vị ở trong lòng ông so với con đẻ không hề kém. Kỷ Vân đã từng thấy giáo sư Lý cùng mẹ đều là độc thân, tuổi lớn cô độc rất đáng thương, mọi người lại đều ở tại một thành phố, cậu có tâm tác hợp bọn họ thành một đôi, hai người cũng vừa ý, đáng tiếc, nếu tận thế không tới, bọn họ đã có thể thành người một nhà.

Đương nhiên, cho dù mạt thế đến, mẹ cậu cũng đã qua đời, Kỷ Vân vẫn cứ coi giáo sư Lý là hắn thân nhân duy nhất.

Giáo sư Lý tự giễu nói: “Đều là thầy làm liên luỵ con.”

“Thầy sao có thể nói như vậy?” Kỷ Vân lắc lắc đồ ăn trong tay: “Thầy, lát nữa có hai người bạn của con lại đây, ngài hãy bộc lộ hết tài năng!”

“Không thành vấn đề .” Giáo sư Lý cả đời ngoài nghiên cứu các loại dụng cụ thiết bị điện tử, một đam mê lớn khác chính là ăn. Một kẻ tham ăn độc thân cả đời ngược lại luyện ra một tay trù nghệ người người khen ngợi.

Ngô Diệp cùng Tần Vô Hoa xếp hàng hơn một giờ, cuối cùng cũng đến lượt.

Đến gần mới phát hiện, phòng làm việc cũng không có đặt ở cửa thành, mà là riêng dùng ván dựng một loạt phòng ở ngoài cửa thành. Đầu tiên là nơi kiểm tra đo lường, những người thông qua đo lường kiểm tra ra chưa bị nhiễm, mới có thể đến chỗ ghi danh đăng ký thông tin cá nhân, sau đó đến điểm thu phí nộp phí thuế, sau đó dựa vào chứng nhận nộp phí làm thẻ tạm trú, cuối cùng quẹt thẻ vào thành.

Hai bên phòng làm việc đều có vệ binh súng vác vai, đạn lên nòng đứng gác, ngẫu nhiên có người gây rối, cũng có thể bình ổn rất nhanh.

Trong một giờ xếp hàng ngắn ngủn, Ngô Diệp nghe được mấy chục lần tiếng súng, thi thể kẻ gây rối bị lung tung xếp ở bên cạnh đội ngũ, máu tươi đỏ tươi từ đống thi thể uốn lượn chảy vào trong đội ngũ, không tiếng động gào thét người chết không cam lòng.

Ngô Diệp chưa từng ý thức được cái gọi là mạng người như cỏ rác, cái gì là thà làm chó thời bình, không người thời loạn rõ ràng như bây giờ.

Tận thế, so loạn thế càng đáng sợ.

ĐM, ông đây nhất định phải trở về, nhất định phải trở về!

Ngô Diệp nắm chặt nắm tay, một lần lại một lần lập lời thề với chính mình.

Hiệu suất của phòng làm việc rất cao, chỉ cần anh không nhiễm bệnh độc, có đủ tinh hạch, tốn mấy phút đồng hồ là có thể thông qua trạm kiểm soát tiến vào thành.

“Quá độc ác, còn lợi hại hơn cả giựt tiền!” Ngô Diệp tức giận bất bình nói. Người sống sót làm thẻ tạm trú lần đầu, riêng thuế đầu người đã là 15 viên tinh hạch cấp 1, sau đó yêu cầu nộp ít nhất 10 ngày thuế cư trú, chỉ mấy phút đồng hồ đã tiêu mất 25 viên tinh hạch bậc 1. Không phải trong đầu tang thi nào cũng đều có tinh hạch, để kiếm 25 viên tinh hạch này, Ngô Diệp phải gϊếŧ ít nhất trên 30 tang thi cấp 1, ấy vậy mà cũng chỉ đủ cái phí vào cửa. Tang thi cũng không phải dưa hấu lớn đứng yên đó chờ anh chém, hơi chút vô ý chết như thế nào cũng không biết, khó trách nhiều người chỉ có thể ở trại tị nạn ở bên ngoài như vậy.

Theo thời gian qua đi, số lượng dị năng giả dần dần nhiều hơn, xác suất thức tỉnh từ ngàn dặm mới tìm được một lúc ban đầu đến bây giờ đã là 1/100. So với người thường, dị năng giả có nhiều ưu thế, được các điểm tụ cư coi là lực lượng trung kiên, là đối tượng mượn sức trọng điểm của các thế lực khắp nơi.

Tại Lam thành, mọi chi tiêu trong thành của dị năng giả cấp 1 bao gồm cả thuế thu nhập cá nhân, đều được hưởng ưu đãi 80%, dị năng giả cấp 2 có thể hưởng ưu đãi 70%, cứ thế tính lên. Nếu nguyện ý góp sức cho thế lực lớn trong căn cứ, trở thành lính đánh thuê, còn có thể hưởng thụ càng nhiều hậu đãi.

Sau khi Tần Vô Hoa bị kiểm tra đo lường ra là dị năng sấm sét cấp 1 trung cấp, nhân viên công tác thuộc các thế lực khác nhau ngay lập tức không dấu vết đề cử với anh ta lão Đại mà mình nguyện trung thành. Tần Vô Hoa lạnh lùng là từ trong xương cốt, sau khi thức tỉnh dị năng sấm sét lại tăng thêm một loại uy áp khó lường, hắn chỉ lạnh lùng quét mắt đám nhân viên công tác bình thường dong dài đang lôi kéo kia lập tức liền im bặt, tay chân nhanh nhẹn làm thẻ căn cước cho anh ta.

“Mẹ nó, người vừa rồi là ai? Lúc hắn ta nhìn tôi làm tôi nổi cả da gà.” Một nhân viên công tác bát quái nói.

“Tôi cảm giác hắn ta còn khủng bố hơn cả dị năng giả cấp hai.”

“Xời, chú gặp được bao nhiêu dị năng giả cấp hai? Anh nói, lá gan các chú quá nhỏ. Người kia chỉ giả bộ một chút liền dọa các chú thành như vậy, thật sự là…”

“Chính là, nếu hắn ta lợi hại được như vậy, có thể đi thuê cái lều ở cần gì thuê cùng người khác?”

“Nhưng mà trông bồ của hắn cũng được lắm, không biết hắn ta có thể giữ được bao lâu.”

Phòng làm việc truyền đến từng đợt tiếng cười ái muội, hỗn loạn vài câu đồi trụy khó coi.

Tần Vô Hoa thính lực tương đương sắc bén, nghe hết một chữ không lọt những gì đám người này không kiêng nể bát quái, hơi hơi nhăn mày.

“Cuối cùng anh cũng đi ra, bọn họ không có làm khó anh chứ? Lấy được ưu đãi sao?”

Ngược chiều ánh sáng, Tần Vô Hoa nhìn ánh chiều tà chiếu lên gương mặt tinh xảo của Ngô Diệp, tăng thêm cho cậu một tầng hào quang, đôi mắt hoa đào sạch sẽ nhanh nhẹn thêm rạng rỡ, khoảng cách trong gang tấc, hắn giống như có thể nhìn đến đáy mắt cậu tràn đầy thân ảnh của mình.

Tên nhóc kia quả thật rất xinh đẹp.

“… Cười… Cười cười, anh mà cũng sẽ cười?!” Nhị thiếu dưới đáy lòng kêu rên, mang theo một tên đàn em… như vậy, về sau cậu làm sao có thể khoái trá chơi đùa với mỹ nữ đây?

——————————————————————