Mạt Thế Không Gian Song Song

Chương 7: Chuột Ꮆiết mèo

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Kỷ Vân ở bên ngoài hô một tiếng, nói muốn hỏi cậu đổi chút đồ.

Ngô Diệp mở cửa đi ra ngoài, thấy chỉ có mình Kỷ Vân, hỏi: “Cậu muốn đổi cái gì?”

Bất kể là xuất phát từ Vương Hòa uy hϊếp, hay là ý nguyện của bản thân, Kỷ Vân vẫn muốn thăm dò thực hư của Ngô Diệp. Khoảnh khắc Ngô Diệp mở cửa vừa rồi, trong phòng che rèm dày rất tối, Kỷ Vân chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy quả thật có một người đàn ông nằm bên trong. Vậy thì vì sao người này hai ngày nay vẫn không chút động tĩnh? Nếu Ngô Diệp nói là sự thật, vậy có phải hay không người đàn ông này bị thương lúc đi ra ngoài? Còn có, mùi trong phòng bọn họ là như thế nào? Thế nào lại càng hôi hơn mùi của tang thi?

Chẳng lẽ là người đàn ông bên trong cũng biến thành tang thi giống Vương Kiện? Vừa rồi nhìn thoáng qua cũng không thấy người đó bị trói lại, Ngô Diệp mỗi ngày ở trong phòng, nếu người kia thi hóa, Ngô Diệp chắc chắn đã sớm bị gặm đến xương cốt đều không còn.

Như vậy người này vẫn luôn co đầu rút cổ không ra, có thể hay không là do bị thương nặng, âm thầm phòng bị bọn họ?

Sự tình đến nước này, Kỷ Vân có đoán nữa, cũng chỉ có thể lựa chọn đánh cược một phen.

“Chúng tôi dùng hết muối rồi, có thể lấy gạo đổi một chút sao?” Đây là cái cớ Vương Hòa nói cho cậu ta.

Phòng bếp thu dọn thực ‘sạch sẽ’, trong hai ngày này, Ngô Diệp ngoại trừ kiên trì đun nước sôi mỗi ngày, còn lại căn bản là không nấu cơm ở bếp, mấy gian phòng dưới tầng, trừ gian phòng Ngô Diệp đang ở, những phòng khác cũng chỉ có chút đồ vật linh tinh, không có vật tư. Vương Hòa lựa chọn ‘đổi muối’, chính là để thăm dò nơi Ngô Diệp giấu vật tư, nếu giấu ở gian phòng cậu ở kia, lợi dụng lúc Ngô Diệp mở cửa đóng cửa, có thể thăm dò tình hình trong phòng như thế nào.

Vương Hòa có lòng nghi ngờ quá nặng và quá cẩn thận, vừa lúc cho Ngô Diệp cơ hội kéo dài thời gian.

Ngô Diệp biết Kỷ Vân thăm dò, càng vào thời điểm như thế này càng không thể để lộ sự sợ hãi, cậu giả bộ không kiên nhẫn nói: “Mấy người sao lại phiền phức như vậy, cậu chờ ở đây.” Má ơi, may là người kia mang theo người một túi muối nhỏ, không thì cậu lại chỉ có thể mua chịu của hệ thống.

Vào phòng, Ngô Diệp thử dùng sóng điện não thương lượng với hệ thống:

【 Hệ thống, cậu có thể giúp tôi giả giọng người này nói hai câu được không, xin cậu đấy! 】

Hệ thống im lặng lúc lâu, trả lời lạnh như băng:

【 Một viên tinh hạch cấp 1. 】

Mẹ nó, quá độc ác.

Trong mắt Ngô nhị thiếu lộ ra hung quang: “Thành giao!”

“Anh ơi, bọn họ muốn đổi muối.” Ngô Diệp lấy túi muối trong ba lô ra, làm bộ làm tịch nói.

“Ừm, đổi đi.” Giọng nói lạnh như băng, nghe thực sự giống giọng nói ngày đó của người đàn ông kia.

“Anh nói đổi thế nào thì được?” Ngô Diệp không cam lòng một viên tinh hạch chỉ đổi được 3 từ, lại hỏi thêm một câu.

“. . . Tùy tiện.” Hệ thống tiếc chữ như vàng, khiến nhị thiếu tức giận đến cắn răng.

Ngô Diệp đi ra ngoài đóng cửa lại, ném túi muối đến trong ngực Kỷ Vân: “Tôi không cần gạo, tôi muốn thịt heo đóng hộp.” Ngô Diệp không biết nấu cơm, không có đồ ăn kèm, nếu chỉ uống cháo trắng, thà ăn chất dinh dưỡng còn hơn. Hương vị hộp thịt heo kia không ngon lắm, nhưng ít ra có thể nếm được vị thịt, tạm chấp nhận làm bữa ăn ngon.

Kỷ Vân có chút khó xử nói: “Nhưng mà chúng tôi cũng chỉ có một hộp thôi.” Nghe được giọng của người bên trong, Kỷ Vân càng thêm kiên định muốn cùng Ngô Diệp hợp tác.

Ngô Diệp tài đại khí thô: “Một hộp thì một hộp.”

“Vậy cậu chờ một chút, tôi đi lấy ngay đây.” Kỷ Vân nói xong nhét một tờ giấy nhỏ vào tay Ngô Diệp, xoay người vào phòng bếp.

Ngô Diệp mở ra tờ giấy, trên mặt viết: Cẩn thận Vương Hòa.

Kỷ Vân thật sự muốn hợp tác, hay là thay Vương Hòa thăm dò cậu đây?

Đầu óc Ngô Diệp nhanh chóng xoay chuyển, ung dung thản nhiên cất tờ giấy đi. Cậu thấm chút mưa vẽ dấu chấm hỏi to trên nền đất khô dưới mái hiên. Kỷ Vân cầm thịt hộp đi ra, nhìn thấy dấu chấm hỏi, hiểu ngay lập tức, vừa nói cảm ơn Ngô Diệp, vừa viết: hợp tác.

Ngô Diệp lại vẽ một dấu chấm hỏi, nói câu không cần cảm tạ.

Kỷ Vân giả ý hỏi có thể gặp Tần Vô Hoa để cảm ơn hay không, cậu lắc lắc đầu với Ngô Diệp, trên mặt đất viết: ông ta là dị năng giả.

Ngô Diệp vô cùng ngạc nhiên, lúc trước tuy rằng cậu từng nghĩ Tần Vô Hoa có thể đang thức tỉnh dị năng, nhưng mà hệ thống vẫn luôn giả chết không nói đáp án cho cậu, cậu liền tưởng đó là tác dụng phụ của vắc-xin phòng bệnh.

Không ngờ thế giới này còn thật sự có dị năng giả. Không đúng, hiện tại không phải là thời điểm cảm thán, nếu Vương Hòa là dị năng giả, vậy cậu càng không có khả năng thắng. Kỷ Vân tìm cậu hợp tác, phần lớn là do hiểu lầm ‘Anh trai cậu’ là dị năng giả.

Làm sao bây giờ?

【 Hệ thống, cậu có thể trực tiếp xử lý ông ta giúp tôi không? 】 Sóng điện não của nhị thiếu vụиɠ ŧяộʍ xoắn xuýt.

【. . . Không thể. 】

【 Vậy có thể cho tôi mua chịu gói thuốc độc hay không, tôi độc chết ông ta. 】 Hai mắt nhị thiếu tỏa sáng.

【. . . Không thể. 】

【 Cái này cũng không thể cái kia cũng không thể, sao cậu lại vô dụng như thế? Nếu mạng nhỏ của tôi đi tong, cậu được cái quái gì? 】 Nhị thiếu tức giận ngập trời.

Năng lượng còn thừa không đủ để hợp thành độc dược sao có thể trách nó? ! Rõ ràng là kí chủ ngốc vô dụng!

Hừ hừ, hệ thống lần thứ hai giả chết không lên tiếng.

Kỷ Vân là hướng về phía ‘anh trai’ của cậu mới tới, ‘anh trai’ cậu lại chỉ là một lời khoác lác, hiện tại lời nói dối sắp bị phá vỡ, Kỷ Vân lại là người cẩn thận, nói trắng ra là loại không thấy con thỏ không thả chim ưng, cậu ta không gặp Tần Vô Hoa, làm sao có thể bàn bạc kế hoạch với một đứa ‘trẻ con’. Hai người cuối cùng không thể thỏa thuận thành công, Kỷ Vân tỏ ý sẽ cố gắng giúp bọn Ngô Diệp bám trụ Vương Hòa, điều kiện là hai người Ngô Diệp phải giúp cậu ta gϊếŧ Vương Hòa.

Bóng đêm buông xuống, Ngô Diệp lại mua chịu chất dinh dưỡng của hệ thống, qua loa ăn mấy miếng, còn lại đút hết cho Tần Vô Hoa, tạm thời không nỡ ăn thịt heo đóng hộp. Do lo lắng Vương Hòa sẽ có hành động, Ngô Diệp buổi tối mất ngủ, nằm cạnh Tần Vô Hoa mãi không ngủ được, vừa nghe trên lầu có tiếng động, liền phản xạ có điều kiện vểnh tai, thậm chí, căng thẳng đến mức ôm cung tên trong ngực cũng không có cảm giác an toàn.

Theo tiếng mưa rơi ngoài trời càng lúc càng to, Ngô Diệp càng cảm thấy đêm nay Vương Hòa chắc chắn sẽ làm gì đó.

Kỷ Vân chưa bao giờ là người chỉ biết ngồi chờ chết, nếu không cậu cũng chẳng có khả năng sống đến bây giờ. Tuy rằng Vương Hòa chẳng nói gì, nhưng mà trực giác mách bảo cậu cùng Ngô Diệp, tối nay có khả năng hắn ta sẽ hành động!

Nguyên nhân rất đơn giản, mưa to có thể ngăn cách khứu giác của tang thi, gây trở ngại thính giác của chúng, một khi tạnh mưa, làm ra âm thanh lớn, tang thi nghe thấy mà đến, trong điều kiện không có ô tô, chẳng ai có nổi đường sống. Mặt khác, ‘Cao thủ’ vẫn luôn lặng yên không một tiếng động bỗng nhiên nói chuyện, nếu lúc trước hắn bị thương, như vậy sẽ làm người ta nhịn không được liên tưởng, chẳng lẽ hắn sắp khỏi hẳn rồi đó? Chậm thì sinh biến, Vương Hòa nếu muốn động thủ chắc chắn sẽ lựa chọn đêm nay!

Một khi Vương Hòa thành công đoạt được vật tư, kế tiếp tế đao nhất định là Kỷ Vân cậu.

Ăn cơm chiều xong, Kỷ Vân vẫn luôn tại suy nghĩ biện pháp.

Nửa đêm mười một giờ, Vương Hòa bỗng nhiên đứng dậy đi xuống lầu, hắn vừa đến cầu thang, Kỷ Vân liền mở to mắt, cầm dao nhỏ chạy tới phòng bên cạnh, thật cẩn thận cắt vài nhát lên sợi dây trói Vương Kiện, nới lỏng nút thắt chân tay hắn. Sau khi Vương Kiện thi hóa hoàn toàn, Vương Hòa sợ tiếng kêu của nó khiến ‘Cao thủ’ chú ý, liền hủy toàn bộ yết hầu của nó, vừa lúc này bớt việc cho Kỷ Vân. Bố trí xong, Kỷ Vân giấu con dao dã chiến cậu phải trả giá cao mới đổi được vào trong giày, lặng lẽ buộc một dây xích sắt lớn lên lưng, nhét hai cái đèn pin vào trong túi, giả bộ bị Vương Hòa đánh thức, mơ mơ màng màng xuống lầu đi thẳng đến WC.

“Lão Đại, ngài xong chưa? Tôi muốn đi nặng, sắp nhịn không nổi?” Kỷ Vân ôm bụng kêu to ở bên ngoài WC, thanh âm lớn đủ khiến người chú ý.

Vương Hòa thầm mắng một tiếng xui, run rẩy run rẩy tiểu đệ đệ, kéo quần, vẻ mặt bình tĩnh đi ra: “Mày nhanh lên, đừng có mà lề mề, mất công tao đang ngủ lại bị đánh thức.”

Kỷ Vân khẩn cấp lao vào WC, vừa đóng cửa vừa nói: “Yên tâm đi lão Đại, mười phút, nhiều nhất mười phút.”

“Thật sự là tật xấu.” Vương Hòa biết Kỷ Vân bị bệnh táo bón, thường thường ngồi xổm ở WC cả buổi, “Động tác nhanh lên.”

“Vâng lão Đại. . .” Kỷ Vân còn chưa dứt lời, bên trong vang lên âm thanh ‘Phốc’ kéo dài. Vương Hòa bĩu môi, đánh mất nghi ngờ trong lòng, Kỷ Vân ngừng thở, đến tận lúc nghe được âm thanh ông ta lên lầu, mới nhanh chóng khom lưng rón ra rón rén chui ra khỏi WC, chạy nhanh đến phòng Ngô Diệp, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa gỗ.

Ngô Diệp vẫn luôn dựng thẳng tai đang nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nghe được tiếng vang, chỉ biết nhất định là Kỷ Vân tìm đến mình. Cậu cũng sợ đánh động Vương Hòa, nhẹ chân nhẹ tay tiến đến mở cửa, Kỷ Vân bật đèn pin lên, làm khẩu hình miệng cùng động tác tay ra hiệu ‘đi’.

Bọn họ chạy trốn chắc chắn đã có cái gì khiến Vương Hòa vướng chân. Ngô Diệp sửng sốt một chút, sau đó, gần như ngay lập tức đã hiểu kế hoạch của Kỷ Vân.

Má nó, sao không nói trước một tiếng, đây quả thực là muốn gài chết người ta!

Lúc này tiếp tục che giấu cũng không có ý nghĩa, Ngô Diệp mở cửa, phơi bày toàn bộ tình hình trong phòng trước mặt Kỷ Vân.

Tần Vô Hoa chỉ mặc một cái quần đã bị cắt một nửa, trên người chỉ có mấy vết thương đã lành để lại sẹo, hai mắt nhắm nghiền hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, bộ dáng hoàn toàn không giống bị thương. Kỷ Vân giật mình ngây người một chút, nháy mắt nhịn không được muốn chửi má nó, thì ra anh trai Ngô Diệp căn bản không phải bị thương, mà là đang thức tỉnh dị năng.

Lúc này làm thế nào mới tốt?

Bỏ lại hai người này, mình cậu chạy, tỷ lệ trốn thoát có tám phần, chính là chạy trời không khỏi nắng[6], chỉ cần Vương Hòa chưa chết, ông ta sớm muộn gì cũng sẽ đi điểm tụ cư tìm cậu tính sổ. Mà chỉ mình cậu, không có tiền không thế không thực lực, muốn mang theo thầy giáo chuyển đến một điểm tụ cư khác, đúng là chuyện viển vông.

Lúc Kỷ Vân đang do dự thì nhìn thấy nỗi tuyệt vọng dần hiện trong đáy mắt Ngô Diệp, trong lòng bỗng nhiên đau xót, không khỏi nhớ tới cảnh mẹ cậu dùng thân thể che trước mặt tang thi để cậu chạy trốn.

ĐM, đánh cược đi, nếu hôm nay có thể thoát khỏi, chờ anh trai Ngô Diệp thức tỉnh dị năng, cậu có thể khiến một dị năng giả nợ ân huệ, vụ mua bán này cũng không lỗ. Kỷ Vân vất cho Ngô Diệp một ánh mắt ra hiệu, đi vào trong phòng ngập tràn mùi tanh hôi, một tay đỡ bả vai Tần Vô Hoa. Ngô Diệp ngầm hiểu, cậu đeo lên ba lô đã thu dọn xong từ trước, đi qua cùng Kỷ Vân đỡ Tần Vô Hoa, lặng yên không tiếng động ra khỏi phòng.

Vương Hòa nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng tính toán sau khi diệt trừ người sau lưng Ngô Diệp, nhất định phải chơi cậu ta cho đã, mẹ nó, da thịt non mịn, chỉ khuôn mặt thôi đã có hứng hơn đám "thiếu gia tiểu thư" mà La lão đại nuôi nhiều. Chờ ông ta chơi chán, sẽ đem người bán cho La lão đại, nhất định có thể bán được không ít tinh hạch. Vương Hòa càng muốn trong lòng càng lửa nóng, ông ta đưa lưng về phía khung cửa, hoàn toàn không chú ý tới bóng đen nhào vào phòng.

“A ——” trên lầu truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết của Vương Hòa.

Kỷ Vân giật mình, nhanh chóng mở then cài cửa trên cổng, ra khỏi cổng, lập tức lấy dây xích sắt to buộc lên cửa, dùng khóa lớn khóa trái.

“Đi mau!” Kỷ Vân thúc giục. Nếu dị năng giả bị lây nhiễm, dị năng càng cao tang thi hóa tốc độ càng nhanh, nghe được tiếng kêu của Vương Hòa, Kỷ Vân biết kế hoạch của mình có tác dụng.

“Tôi biết một chỗ có thể trốn gần đây, bên này!” Trong khoảng thời gian này Ngô Diệp đã lục soát toàn bộ mấy ngôi nhà xung quanh khu này, trong đó có một ngôi nhà có hầm lớn, cửa vào thực bí mật, ba người đàn ông trốn không thành vấn đề. Hiện tại chỉ mong Vương Kiện cùng cửa lớn có thể giữ chân Vương Hòa lâu hơn một chút.

Vương Hòa không chú ý một chút, bị Vương Kiện cắn ngay vào cổ, ông ta lấy súng đặt ở bên tay, trở tay nhắm ngay gáy Vương Kiện bắn một phát. Đầu Vương Kiện nháy mắt bị bắn thủng, Vương Hòa một cước đá bay thi thể của em trai, che cổ đang chảy máu như trút, nổi trận lôi đình, hai mắt độc ác: “Kỷ Vân, Kỷ Vân! Dám phản bội ông mày, tao có chết cũng phải kéo chúng mày xuống địa ngục!”

Kỷ Vân nghe tiếng súng, chỉ biết hỏng rồi, cậu không nghĩ tới Vương Hòa vậy mà còn đạn!

“Rốt cuộc còn xa lắm không? Trong tay Vương Hòa có súng, ông có thể đuổi theo rất nhanh.” Tim Kỷ Vân sắp bay ra khỏi ngực.

"Ngay phía trước.” Ngô Diệp so với lúc mới tới thế giới này khỏe hơn không ít, nhưng ở trong mưa to kéo một người đàn ông cao to hơn mình chạy trối chết, căn bản là không thể chạy nhanh được.

Rất nhanh, lại hai tiếng súng vang lên, Ngô Diệp biết chắc chắn là Vương Hòa bắn nát dây xích ở cổng lớn.

“Anh Kỷ, anh mau chạy đi, dù thế nào, chuyện hôm nay cám ơn anh.”

“Đừng nói nhảm, nhanh lên, chúng ta còn cơ hội. Nếu Vương Hòa đuổi theo, tôi sẽ cố hết sức giữ chân hắn, cậu nghĩ cách cố gắng mang anh cậu trốn, nếu có thể trốn thoát, liền giúp tôi một việc, đi căn cứ Lam thành giúp tôi chăm sóc một ông cụ tên là Lý Kiến Quốc.” Kỷ Vân không biết Ngô Diệp có thể chạy thoát hay không, cậu chỉ biết hiện tại Vương Hòa khẳng định hận không thể xé xác mình. Cậu đã không còn đường sống, chỉ có thể cố hết sức giữ chân ông ta, tranh một đường sống cho anh em Ngô Diệp.

Ngô Diệp hốc mắt nóng lên, cắn chặt răng, cố gắng không rơi nước mắt, “Tôi sẽ không bỏ anh lại.”

Sau khi dị năng giả lần thứ hai bị lây nhiễm bệnh độc D, trong khoảng thời gian ngắn có thể kích phát toàn bộ tiềm năng, năng lực tăng lên rất nhiều. Chỉ trong thời gian hai câu nói, Vương Hòa đã băng đến trước mặt bọn Ngô Diệp, cười dữ tợn: “Đi? Tối nay chúng mày đứa nào cũng đừng mong rời đi nơi này!” Nói xong, hai tay Vương Hòa dấy lên ngọn lửa chói mắt, ông ta nhe răng cười vọt lại: “Chúng mày đều chết hết cho tao!”

Tốc độ của Vương Hòa quá nhanh, Ngô Diệp không thể tránh, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Thời điểm chỉ mành treo chuông, bên tai bỗng vang lên tiếng sấm sét nổ, trái tim Ngô Diệp sợ hãi nẩy mạnh, đau đớn đã đoán trước chậm chạp mãi không xuất hiện, cậu mở to mắt nhìn, sau ánh huỳnh quang chợt lóe, một khối than cốc hình người nằm trên mặt đất, rõ ràng là Vương Hòa trước đó một giây vẫn đang kêu gào.

Ngô nhị thiếu nháy mắt như được bơm đầy máu tại chỗ sống lại, khinh miệt hừ một tiếng: “Đệt mợ, làm màu bị sét đánh, xứng đáng! Em gái mày, cái này gọi là quả báo!”