Mạt Thế Không Gian Song Song

Chương 6: Thăm dò

Ngô Diệp bây giờ vừa nghèo rớt mồng tơi vừa là con nợ, còn mang theo người bệnh, cậu không sợ bị cướp, nhưng vẫn hiểu có tâm đề phòng không sai đi đâu được, nhất là tận thế xa lạ này. Cậu sợ người kia cứ ở bên ngoài gọi mãi, thu hút tang thi ở lân cận đến, vội cầm theo dao bếp, che cái dù rách thật cẩn thận mở hé ra một khe cửa, vẻ mặt cảnh giác đánh giá ba người bên ngoài: “Chuyện gì?”

Vương Hòa có gương mặt đậm chất ‘anh nông dân’ thật thà, vẫn quen thói giả heo ăn hổ (giả yếu để lừa gạt), vẻ mặt chân thành nhìn Ngô Diệp: “Anh giai, em trai tôi bị ốm, trên đường mưa to quá, xe của chúng tôi lại chết máy, có thể cho chúng tôi ở nhờ hai đêm không? Chúng tôi mang theo lương thực, sẽ không ở không.”

Vương Hòa lăn lội tại tận thế đã hơn một năm, đã sớm luyện được cặp mắt cực kỳ nham hiểm, người trước mặt trắng trẻo nõn nà, dáng dấp, phong độ so sủng vật mà đám quan lớn ở căn cứ nuôi tốt hơn nhiều, quần áo coi như sạch sẽ, tạm thời hắn không rõ trong phòng ngoại trừ Ngô Diệp, có còn cao thủ nào khác không, bởi vậy thái độ rất nhún nhường.

Gương mặt chất phác của Vương Hòa cũng không khiến Ngô Diệp thả lỏng cảnh giác, cậu nhìn Vương Kiện được Kỷ Vân đỡ thấy không rõ mặt, cau mày nói: “Em trai ông bị bệnh gì, không phải là bị tang thi cắn đi?”

Vương Hòa giả bộ không vui: “Anh bạn này ăn có thể ăn bậy nói lại không thể nói lung tung, em trai tôi thân thể không tốt lắm, gặp mưa bị cảm thôi.”

Vương Hòa nén giận, lại một lần nữa nhún nhường: “Anh giai, giúp một tay, để chúng tôi vào đi thôi, đợi mưa tạnh em trai tôi đỡ chút chúng tôi sẽ đi. Chúng tôi ở một ngày, cho anh bạn một cân lương thực được chứ?”

Kỷ Vân vóc người nhỏ gầy, khiêng Vương Kiện cao to cực kỳ vất vả, cậu cúi đầu mắt nhìn mặt đồng hồ trên tay, màn hình biểu hiện có rất nhiều điểm đen lấy tốc độ rất nhanh di chuyển hướng vị trí trung tâm, sốt ruột nói: “Lão Đại, có một đàn tang thi nhỏ đang di chuyển hướng về phía chúng ta, làm như thế nào?”

Nguy hiểm tới gần, Vương Hòa cũng không giả bộ nữa, bàn tay to vỗ vào trên cửa sắt, ánh mắt híp lại ngoan lệ: “Thằng nhóc, nếu không cho bọn tao vào, lát nữa tang thi vây quanh chỗ này, ai cũng đừng mong sống sót!”

Vương Hòa là hỏa hệ dị năng giả, gặp phải trời mưa to thì tắt lửa, thực lực chịu hạn chế. Xung quanh đây ngoại trừ căn nhà này nhìn có vẻ chắc chắn, không có chỗ trốn nào khác, bởi vậy, Vương Hòa cho dù kiêng dè ‘cao thủ’ phía sau Ngô Diệp, vì mạng sống, hắn cũng không sợ trở mặt, kiểu gì cũng chết, đầu trọc sợ gì bị nắm tóc?

Ngô Diệp càng xác định Vương Hòa không phải người tốt, nhưng tay Vương Hòa dễ dàng khoát lên cửa lớn, giống như trên cửa bị đè cả tòa núi vậy, mặc cho cậu dùng lực như thế nào, cửa vẫn như cũ không chút sứt mẻ.

Ngô Diệp sốt ruột, biết chuyện hôm nay không tốt, nói dối lung tung: “Anh của tôi đang ngủ, tính tình anh ấy không được tốt, tôi để mấy người tiến vào, mấy người đi lại nhẹ nhàng thôi, chọc giận anh ấy, chúng ta cũng không hay ho.”

Vương Hòa có bệnh đa nghi nặng, lời nói dối của Ngô Diệp trùng hợp giống hệt những gì Vương Hòa phỏng đoán, Vương Hòa một lần nữa tươi cười ấm áp, rất phối hợp thấp giọng nói: “Anh bạn nhỏ xin yên tâm, chúng tôi nhất định nghe cậu sắp xếp.”

Ngô Diệp bình tĩnh mở cửa, để ba người Vương Hòa tiến vào, nhân lúc ba người bọn họ không chú ý, cậu đem tấm vải rách phun đầy thuốc đuổi tang thi ngoài cửa, trở tay khóa cửa lại. Trong lòng suy tính giao thiệp với đám người Vương Hòa như thế nào.

Đám người Vương Hòa dường như thực hiện đúng cam kết, đứng ở dưới mái hiên chờ đợi Ngô Diệp sắp xếp.

Ngô Diệp thản nhiên nói: “Tôi cùng anh của tôi ở dưới lầu, trên lầu còn có ba gian phòng trống, tự mấy người xem ở thế nào thì ở. Phòng bếp ở bên kia, mấy người nấu cơm động tĩnh nhỏ thôi, tối hôm qua anh của tôi mới ra ngoài, vừa trở về ngủ bù trong phòng, mấy người đừng làm ồn đấy anh ấy là được.”

Ngô Diệp có khuôn mặt trẻ con, chiều cao dừng ở mức 177cm, đã 23 tuổi mà nhìn qua giống như thiếu niên mới 17, 18 tuổi, có khuôn mặt như vậy, lời nói bỗng dưng tăng thêm hai phần thuyết phục.

Vương Hòa càng tin tưởng chính mình phỏng đoán, có chút kiêng dè nhìn gian phòng treo bức màn trước cửa, tươi cười tràn đầy trên mặt: “Anh bạn nhỏ cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không gây phiền toái cho cậu.” Nuôi một sủng vật dáng vẻ quyến rũ như thế, buổi tối còn dám đi ra ngoài, thực lực của người trong phòng chắc chắn không tầm thường, đại nhân vật như vậy hắn cũng không muốn va chạm.

Vương Hòa nói chuyện với Ngô Diệp vài câu, trao đổi tên họ, Vương Hòa có chút hào phóng cho Ngô Diệp một túi gạo nhỏ, thêm một hộp thịt heo, nói là để cậu nói tốt cho hắn ở trước mặt anh trai.

Hơn mười ngày trước Ngô Diệp vẫn còn là một Thiên Minh ra tay đập thưởng cả trăm vạn, cho dù ăn chất dinh dưỡng vừa chua vừa ôi hơn mười ngày, cậu chưa đến mức thấy một tiểu gạo trộn lẫn với cát cùng một hộp thịt heo bẩn như vậy đã hai mắt tỏa ánh sáng, thậm chí lúc nhận mấy thứ này, trên mặt của cậu mang theo biểu cảm ghét bỏ mà chính cậu cũng không phát hiện. Lần ra vẻ ta đây này của cậu bị Vương Hòa nhìn được, thành công đánh tan tia nghi ngờ cuối cùng của Vương Hòa.

Chờ đám người Vương Hòa đi lên lầu, vẻ trấn định trên mặt Ngô Diệp biến thành lo âu. Tạm thời cậu có thể lừa được Vương Hòa, nhưng không giấu được bao lâu, chỉ hy vọng trận mưa này nhanh tạnh, để đám người Vương Hòa có thể rời đi sớm một chút.

Đáng tiếc, ông trời như là cố ý đối nghịch với cậu vậy, mưa như trút nước, mưa hai ngày một đêm, vẫn không có dấu hiệu ngừng.

Chuyến đi này của Vương Hòa, phải hoàn thành một nhiệm vụ thu thập do công hội săn thi đưa ra, thu thập một loại thảo dược biến dị hoang dã. Vừa lúc hắn biết chỗ nào có loại thảo dược này, liền tổ chức một số người hành động. Không may, bọn họ vừa đến gần phiến núi kia, đã bị thú biến dị bao vây, tổn thất nghiêm trọng mới thoát khỏi vòng vây thì lại gặp ngay một đợt thi triều, cuối cùng một nhóm hơn mười người, cũng chỉ còn lại có hắn, Kỷ Vân, Bàng Trung Lâm, Vương Kiện lúc phá vây bị tang thi cắn, sau đó Vương Kiện lại cắn chết Bàng Trung Lâm.

Hiện tại Vương Kiện đã hoàn toàn biến thành tang thi, không có chút khả năng chuyển biến thành dị năng giả nào. Vậy mà tên điên Vương Hòa không chịu gϊếŧ chết nó, còn dùng thi thể của Bàng Trung Lâm nuôi nó. Lần làm nhiệm vụ này Vương Hòa tổn thất nghiêm trọng, lương thực mang theo cũng sắp hết.

Hắn nhìn Kỷ Vân đang cực kỳ im lặng nói: “Sinh viên giỏi, mày nói có phải thằng oắt dưới lầu kia lừa chúng ta không? Hai ngày này mày đi lại ở dưới, có thấy anh nó không?”

Kỷ Vân giật mình, ngay lập tức hiểu được hắn tính làm gì.

Vương Hòa không đợi Kỷ Vân trả lời, lẩm bẩm: “Dưới lầu vẫn luôn không có âm thanh, cao thủ có thể ngủ luôn hai ngày một đêm, không ăn cơm không đi WC? Mày nói cao thủ kia có phải nó bịa ra để chúng ta không? Hay là cao thủ kia hiện tại đã lành ít giữ nhiều rồi?”

Thính giác của dị năng giả nhạy hơn nhiều so với người bình thường, Vương Hòa có thể nghe rõ động tĩnh dưới lầu. Kỳ quái chính là, dưới lầu ngoại trừ Ngô Diệp, hơi thở của người còn lại mỏng manh đến mức khó có thể phát hiện, cái này chứng minh điều gì?

Kỷ Vân liếc nhìn hai mắt Vương Hòa đã tràn đầy điên cuống, kiên trì nói: “Tôi cảm thấy thần sắc Ngô Diệp không giống như là đang lừa chúng ta.”

“Vậy mày cũng cho rằng anh nó đã trọng thương khó sống được?”

“Lão Đại, tôi thấy chúng ta vẫn là không cần gây thêm rắc rối thì hơn.” Kỷ Vân nói thật lòng, mặc kệ có cao nhân sau lưng Ngô Diệp là thật hay không, cậu cũng không muốn xuống tay với đồng bào.

“Không gây thêm rắc rối? Mày là lòng dạ đàn bà.” Vương Hòa hừ lạnh một tiếng: “Không có ăn, mày muốn đói chết ở chỗ này sao? Không có xăng, căn cứ còn cách khoảng hai mươi km, mày định đi bộ về sao? Nhiệm vụ lần này thất bại, chúng ta ngay cả phí vào thành còn chưa đóng nổi, mày định ngủ ở trại tị nạn bên ngoài sao?”

Kỷ Vân thừa nhận Vương Hòa nói đều là vấn đề thực tế nhất hiện nay, nhưng bảo cậu lòng dạ đàn bà cũng được, yếu đuối cũng thế, cậu có thể liều mạng với tang thi vì sinh tồn, để cậu vô duyên vô cớ động thủ với đồng bào của mình, cậu không làm được.

Vương Hòa bỗng nhiên cười nói: “Hay là thằng nhóc mày có ý với Ngô Diệp đấy? Thế này đi, mày giúp tao đi thăm dò nó, tao đồng ý để cái mạng nó lại, giao nó cho mày.”

Kỷ Vân vẫn im lặng, mặc dù đây là lần đầu tiên cậu hợp tác với đội Vương Hòa, nhưng mà ở chung mấy ngày nay, cậu đã sớm nhận rõ hắn là hạng người gì, cậu căn bản không tin lời hắn.

Lòng bàn tay Vương Hòa bỗng nhiên phun lên ánh lửa chói mắt, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Kỷ Vân: “Sinh viên giỏi, mày định phá hủy giao kèo thuê người giữa chúng ta sao?”

Uy hϊếp, uy hϊếp trắng – trợn.

Kỷ Vân chỉ là người thường, không có dị năng, sở dĩ có thể được Vương Hòa lựa chọn tham dự nhiệm vụ lần này, hoàn toàn do cậu làm ra dụng cụ dò tìm tang thi, có thể giám sát hướng đi của tang thi trong vòng bán kính 800m.

Dụng cụ này vẫn còn ở giai đoạn thí nghiệm, lúc chính xác lúc không, Kỷ Vân còn cần không ngừng điều chỉnh thử nghiệm, bởi vậy cần thường xuyên cùng các nhóm thợ săn ra khỏi thành thu thập số liệu.

Dựa vào dụng cụ này, Kỷ Vân thành công giúp không ít thợ săn tránh thoát tai ương ngập đầu, cũng có bởi vì số liệu sai, tạo thành tổn thất, hơn nữa sức chiến đấu của Kỷ Vân không mạnh, bởi vậy trong đám thợ săn, không nhiều người tình nguyện kết nhóm cùng Kỷ Vân, cậu muốn nuôi sống giáo sư hướng dẫn của mình, cuộc sống khá khó khăn.

Mà vi phạm giao kèo thuê người, dựa theo quy định của công hội săn thi giả, yêu cầu tùy theo tình huống bồi thường cho người thuê ít nhất gấp ba lần mức tiền thuê. Kỷ Vân căn bản không trả nổi chỗ tiền bồi thường này, về mặt vũ lực cũng đánh không lại Vương Hòa.

Huống chi, chính mắt cậu thấy Bàng Trung Lâm chết, thấy Vương Hòa mất trí nuôi tang thi, hôm nay bất kể cậu có phối hợp hay không, Vương Hòa chắc chắn sẽ không buông tha cậu. Về phần chạy trốn, thính giác tốc độ sức mạnh của dị năng giả đều mạnh hơn nhiều so với người bình thường, chỉ cần bây giờ cậu dám bước một bước ra khỏi cửa lớn, Vương Hòa tuyệt đối sẽ không do dự đốt cậu thành tro hoặc là băm ra cho Vương Kiện ăn.

Cậu chỉ có thể đánh cuộc một phen!

“Lão Đại nói đùa, thằng oắt Ngô Diệp kia nhìn “ngon” thật, lát nữa tôi đi tham dò lai lịch của nó, ngài đừng quên những lời vừa rồi là được.”

Vương Hòa thu dị năng, cười to nói: “Nghe mày nói thế, tao cũng có chút động tâm, mau đi đi.” Bọn họ nói to như vậy, dưới lầu vẫn không có chút động tĩnh nào, cho dù ông anh của Ngô Diệp là dị năng giả, chỉ sợ cũng xảy ra chuyện. Nghe nói dị năng giả biến thành tang thi, cấp bậc tinh hạch sẽ cao hơn so với tang thi cùng cấp, chỉ mong vị ‘Cao thủ’ này đừng khiến chính mình thất vọng mới tốt.

Ngày mưa trời tối sớm, Ngô Diệp khóa chặt cửa phòng, ngồi cạnh Tần Vô Hoa, mày nhăn đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ.

Trong hai ngày này, nhất là tối hôm qua cùng hôm nay, Vương Hòa đã nói rất nhiều lần muốn gặp Tần Vô Hoa, muốn giáp mặt nói cảm ơn hắn. Ngô Diệp bịa rất nhiều lý do miễn cưỡng lừa ông ta quay về, nhưng, rõ ràng, Vương Hòa đã nghi ngờ.

Ngay từ đầu cậu giả hổ hù dọa Vương Hòa, hiện giờ Tần Vô Hoa vẫn chưa tỉnh, cậu đành đâm lao phải theo lao. Một khi Vương Hòa nhìn thấu mưu kế của cậu, cho rằng cậu có vật tư, kết cục của cậu không cần nói cũng biết.

Vương Hòa không phải người tốt, điều này, ngay tại lần đầu gặp mặt Ngô Diệp liền ý thức được. Xế chiều hôm qua cậu nhận được nhiệm vụ tùy cơ hệ thống đưa ra, nhiệm vụ quy định giúp cậu biết trong tòa nhà này có tang thi. Cậu, người đang ông vẫn nằm trên mặt đất này, Kỷ Vân, Vương Hòa đều khỏe mạnh, ngoại trừ Vương Kiện vẫn luôn không xuất hiện là tang thi, còn có ai vào đây?

Ngô Diệp thử nhận nhiệm vụ này, nhiệm vụ vẫn luôn ở trang thái ‘Đang tiến hành, vẫn chưa xong’, chứng minh cái gì? Chứng minh bọn Vương Hòa không gϊếŧ chết Vương kiên đã biến thành tang thi kia. Tâm tình Kỷ Vân có vẻ thực căng thẳng, nhiều lần lộ ra ánh mắt muốn nói lại thôi với cậu, cậu ta hẳn là không đồng ý với cách làm của Vương Hòa.

Kỷ Vân có thể trở thành điểm đột phá của cậu chăng?