Ngô Vũ Thanh gõ nhẹ vào kính quang lọc của Giang Xuân Lôi, trêu ghẹo nói: "Yo, cậu cũng nể mặt Đội trưởng Cao thật đấy. Có phải vì muốn đi giải quyết Đội trưởng Cao nên cậu mới mang giày chiến thuật mới không? Chẳng lẽ cậu đã lên kế hoạch đoạt quyền soán vị từ lâu!"
Giang Xuân Lôi đẩy Ngô Vũ Thanh một cái, "Tôi vốn dĩ đang thử giày mới ở bộ phận vũ khí thì nhận được thông báo về nhiệm vụ, được chứ? Tôi thậm chí còn không hiểu, bình thường Đội trưởng Cao đối xử với anh khá tốt, bây giờ anh phải đi gϊếŧ anh ấy, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy?"
Sắc mặt Ngô Vũ Thanh trầm xuống, đánh vào đầu hắn: "Phi phi phi, cái miệng quạ đen nhà cậu, chúng ta đi ngăn anh ấy 'vượt rào', không phải đi gϊếŧ anh ấy! Nếu cậu còn nói linh tinh, tôi sẽ ném cậu xuống dưới."
"Ngăn anh ấy "vượt rào" và "gϊếŧ anh ấy" có chỗ nào khác nhau? Chẳng phải cả hai đều là bắn anh ấy à??"
Đôi mắt của Giang Xuân Lôi đỏ lên, cậu ta là người gia nhập đội trễ nhất, mặc dù cậu ta và các đồng đội, bao gồm cả đội trưởng Cao Chích, còn chưa kịp vun đắp tình cảm sâu sắc, nhưng bọn họ phải lên đường đi giải quyết đội trưởng của mình, Giang Xuân Lôi không thể hiểu nổi sự bình tĩnh lúc này của Ngô Vũ Thanh.
Đội trưởng Cao sắp bị Inspector "xử tử"!
Cả thế giới đang bị hệ sinh thái Kepler ăn mòn, con người cũng không may mắn thoát khỏi.
Hầu hết những người bị hệ sinh thái Kepler ăn mòn đã trở thành một phần của nó, bị điều khiển bởi các sinh vật ngoài hành tinh.
Một số ít con người có được năng lực của sinh vật Kepler nhưng vẫn duy trì lý trí thuộc về nhân loại, những người như vậy được gọi là "Người dung hợp", bọn họ đi đầu trong cuộc chiến chống lại sinh vật Kepler.
Khi "Người dung hợp" sử dụng năng lực của các sinh vật Kepler ngày càng nhiều, các tế bào của họ sẽ ngày càng bị chúng ăn mòn cho đến khi vượt qua ranh giới của con người và hoàn toàn trở thành sinh vật Kepler, đây chính là 'vượt rào'.
Một khi họ vượt rào, điều đó có nghĩa họ không còn là con người nữa.
Lúc này, sẽ có những Inspector được Tháp Xám phân công mang theo súng bắn tỉa đặc biệt để ám sát những "Người dung hợp" đã vượt rào từ xa.
Trong hầu hết các trường hợp, Inspector sẽ trực tiếp bắn chết, chỉ trong một số trường hợp rất tự tin, họ mới sử dụng đạn có chứa thuốc suy giảm "anti-Kepler".
Nếu bắn trúng, nó có thể làm giảm bớt sự ăn mòn của sinh vật Kepler, cứu đối phương một mạng hoặc thậm chí kéo đối phương trở lại thế giới loài người.
Nhưng nếu thất bại, sẽ bị đối phương phản gϊếŧ, may mắn thì chỉ là nhiệm vụ ám sát thất bại, không may mắn thì Inspector này sẽ phải dùng mạng của mình và đồng đội đắp vào.
Ngô Vũ Thanh nhìn về phía đối diện, nheo mắt, dùng ngữ khí kiên quyết nói: "Tôi tin rằng chúng ta có thể ngăn cản Đội trưởng Cao vượt rào."
Giang Xuân Lôi nhìn theo ánh mắt của Ngô Vũ Thanh, đối diện là Đàm Mặc gia nhập giữa chừng.
Từ lúc bước vào cabin, hắn vẫn luôn giữ tư thế khoanh tay, nhắm mắt tựa như đang ngủ, trên tai còn đeo cặp tai nghe, cánh tay treo một khẩu súng bắn tỉa.
Giang Xuân Lôi xuất thân từ bộ phận nghiên cứu phát triển kỹ thuật nhìn thoáng qua một cái đã nhận ra khẩu súng kia là "Chu Tước", có tầm bắn xa nhất, có thể bắn trúng mục tiêu cách xa 5000m mà không làm chậm tốc độ đạn, được trang bị hệ thống ngắm bắn thông minh và hệ thống dự đoán chuyển động.
Trên thế giới có chưa đến mười khẩu "Chu Tước", được mệnh danh là "Thần binh" ở Tháp Xám, Inspector có thể điều khiển nó không phải vạn người chọn một, mà là mười vạn, trăm vạn(1) chọn một.
(1): 1 vạn = 10 000; 10 vạn = 100 000; 100 vạn = 1 000 000.
Song Inspector trước mặt trông rất trẻ, không giống người có nhiều kinh nghiệm.
Mặc dù Đàm Mặc không mở mắt nhưng trong số rất nhiều người đàn ông thô lỗ trên tiền tuyến, đường nét trên khuôn mặt của hắn chắc chắn có thể được miêu tả bằng từ "xuất chúng".
Đặc biệt là sự lười biếng dù trời sập đất nứt cũng không thay đổi trên mặt hắn ta, ngay cả khi hiện tại họ đang hướng tới địa ngục, người này vẫn có thể tận hưởng cuộc hành trình đến tận cùng thế giới.
Giang Xuân Lôi cứ nhìn đối phương như vậy, nhìn hồi lâu, mới phát hiện trong sự lười biếng của đối phương lộ ra sự lão luyện.
Mặt mày Đàm Mặc toát ra một loại sắc bén, khiến Giang Xuân Lôi không khỏi nghĩ đến nét mác trong thơ văn, nhìn thì có vẻ duyên dáng nhưng mỗi một nét bút, mỗi một đường cong đều hằn sâu ở mặt sau của trang giấy.
Nếu không có Ngô Vũ Thanh nhắc nhở, Giang Xuân Lôi căn bản sẽ không để ý tới người này.
Người này lặng lẽ che giấu sự hiện diện của mình, nhưng một khi đã chú ý đến hắn, liền không thể rời mắt.
Giang Xuân Lôi vô thức nghiêng người về phía Đàm Mặc, tiếng nhạc phát ra từ tai nghe của đối phương rất to, hình như là Rock N Roll?
Ồn ào như vậy, đừng nói ngủ thϊếp đi, hắn có thể điều chỉnh trạng thái tinh thần của mình thật sao?
Đàm Mặc không muốn bị Giang Xuân Lôi nhìn chằm chằm như thế, dù sao nhìn hắn lâu như vậy thằng nhóc chết tiệt này cũng sẽ không trả tiền. Hắn đổi tư thế ngồi, nghiêng cổ sang bên kia, làn da hắn trắng nõn, dọc theo cổ có một đường cơ căng ra, tạo nên một loại cảm giác mạnh mẽ tháo vát.
Gần cuối mí mắt phải đến chỗ lông mày của Đàm Mặc có một nốt ruồi son, khoảnh khắc ánh mắt va vào nó, trái tim Giang Xuân Lôi đột nhiên lỡ nhịp, nốt ruồi nhỏ kia khiến đường nét khuôn mặt của Đàm Mặc ẩn ẩn lộ ra một chút quyến rũ mơ hồ.
Tựa như hoa mận đỏ trên nền tuyết trắng.
"Nhìn đủ chưa?" Đàm Mặc mở mắt, nhìn thẳng vào Giang Xuân Lôi.
Giang Xuân Lôi ngay lập tức xin lỗi: "Xin... Tôi xin lỗi! Đây là lần đầu tiên tôi thấy một Inspector sử dụng "Chu Tước"!"
Đàm Mặc mỉm cười.
Các Inspector trong trí tưởng tượng của Giang Xuân Lôi đều lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng nụ cười của Đàm Mặc, tuy không phải là vẻ đẹp lộng lẫy đến mức làm lu mờ thế giới, không hiểu sao lại khiến trái tim thấp thỏm của Giang Xuân Lôi rối bời theo một hướng vi diệu khác.
Logo trên cánh tay phải của Đàm Mặc lộ ra, ngoài kí hiệu ngôi sao sáu cánh của Inspector còn có một gạch đỏ là biểu tượng của đội phó. Nói cách khác, Inspector này ngoài trách nhiệm giám sát cũng sẽ đích thân tham gia chiến đấu ở tiền tuyến.
Dưới gạch màu đỏ là tên hắn: Đàm Mặc.
"Cậu có hứng thú với "Chu Tước"? Cầm xem thử không?" Một tay Đàm Mặc cầm súng, đưa nó về phía Giang Xuân Lôi.
Giang Xuân Lôi vô thức lùi lại, luống cuống: "Không, không, không! Một khẩu súng quan trọng như vậy chắc chắn đã được hiệu chỉnh! Lỡ như tôi chạm vào nó một cái, nó liền... "
Đàm Mặc mỉm cười, khóe miệng nhếch lên: "Lừa cậu đấy. Sao mà cho cậu xem được."
Hắn được huấn luyện đặc biệt để làm Inspector, thời gian ở cùng đồng đội không nhiều. Lý Đông Duẩn này... À, không, Giang Xuân Lôi là người mới tới, nhưng cậu ta cũng không biết rằng Đàm Mặc đã quan sát cậu ta qua ống ngắm nhiều lần trong vô số lần diễn tập trước đây.
Tiểu Xuân Lôi giơ chân lên là muốn xì hơi hay gãi ngứa, lúc nghỉ ngơi nghiến răng như thế nào, Đàm Mặc, người đã quan sát cậu ta qua ống ngắm, đều biết rõ ràng.
Căng thẳng vừa phải có thể giúp con người ta tập trung, căng thẳng quá mức có thể làm hỏng toàn bộ nhiệm vụ.
Một tay Đàm Mặc đỡ đầu gối, ném một viên kẹo qua, vừa vặn nện trúng kính quang lọc của đối phương: "Xuân Lôi, quả thật là một cái tên rất hay."
Giang Xuân Lôi phát hiện ra đó là một viên sô cô la được bọc trong giấy vàng, vẻ mặt không nói nên lời, đây là đang dỗ dành trẻ con.
Tên của cậu ta bị người khác giễu cợt không ít lần, chẳng hạn như khả năng viết văn của cậu ta từ khi còn nhỏ không tốt lắm, bị các bạn cùng lớp đặt cho biệt danh "Người phát ngôn của Sấm".
Đàm Mặc tựa lưng vào ghế, chiếc cằm kết hợp giữa khí chất của một người đàn ông trưởng thành và một chàng trai nâng lên, nói với giọng đều đều: "Sau Kinh Trập, không khí ấm và không khí lạnh sẽ tạo ra sự xung đột mãnh liệt, hình thành dòng không khí đối lưu thẳng đứng, các điện tích âm trong đám mây vũ tích va chạm dữ dội, tiếp đó có sấm vang chớp giật. Sau cơn mưa, vạn vật sống lại, sinh sôi nảy nở. Tên của cậu vừa mạnh mẽ vừa đầy hy vọng, đó là một dấu hiệu tốt."
Giang Xuân Lôi dừng một chút: "Thật vậy chăng?"
"Hẳn là thật." Đàm Mặc dang tay, nói với giọng thờ ơ, "Dù sao thì nhân vật chính của nhiệm vụ lần này không phải cậu, cậu chỉ cần điều khiển súng bắn tỉa từ xa để thu hút sự chú ý của Đội trưởng Cao, bắn trúng hay bắn trượt đều không sao cả-- cho nên cậu lo lắng cũng vô dụng."
Sắc mặt Giang Xuân Lôi tối sầm, không cần nói thẳng rằng hắn chỉ là mồi nhử kiêm vật trang trí!
Lúc này, thiết bị liên lạc bên tai họ phát ra thanh âm từ buồng lái: "Đã đến khu vực thả quân, vui lòng chuẩn bị máy bay hai người."
Đàm Mặc và Ngô Vũ Thanh đồng thời đứng dậy, một chiếc máy bay chở hai người từ từ bay lên ở giữa cabin, Ngô Vũ Thanh ngồi vào ghế lái, chân dài của Đàm Mặc bước một bước ngồi vào ghế sau.
Hắn ta hét lên với Giang Xuân Lôi: "Nếu tôi bắn tỉa thất bại, đội trưởng Cao Chích của tôi sẽ không bao giờ trở về, tôi và đồng đội của mình sẽ chết ở khu vực này - Nhưng khả năng sống sót của cậu rất cao."
Nghĩa là nhóc không chết được!
Đàm Mặc nói xong, liền kéo mặt nạ dưỡng khí xuống, gió thổi phần phật, máy bay hai người của họ đột nhiên hạ xuống, sau đó bay vυ't lên.
【Vùng sinh thái Kepler K033】
Cách đó 3000 mét là Khu sinh thái Kepler được đánh số K033, một mảnh đất xanh tươi và tràn đầy sự sống, thảm thực vật dày đặc như thời cổ đại chưa bị con người phá hủy, xanh đến chen lấn xô đẩy, cũng xanh đến nguy cơ tứ phía.
Máy bay hai người đáp xuống một nơi có địa thế cao và dừng lại sau tảng đá, đủ để quan sát phần lớn khu sinh thái K033.
Đàm Mặc bước ra khỏi máy bay, gác "Chu Tước" lên giữa những tảng đá. Hắn nằm xuống, báng súng tựa vào vai.
Khoảnh khắc hắn nghiêng mặt nhìn vào ống ngắm, hắn lập tức hoà thành một thể với súng, tốc độ gió, độ ẩm và thậm chí cả sức cản của thảm thực vật trong khu sinh thái đều bắt đầu được tính toán tự động.
Ngô Vũ Thanh ngồi tựa lưng vào tảng đá cạnh Đàm Mặc, nhiệm vụ của anh là canh phòng cho Đàm Mặc.
Trước mắt bọn họ nằm ngoài lĩnh vực của K033, nhưng lĩnh vực này có thể lan rộng bất cứ lúc nào - khi sinh vật Kepler bị đe dọa, chúng sẽ mở rộng sự ăn mòn bằng mọi giá, ngay cả khi đó chỉ là tạm thời.
Ngô Vũ Thanh phải đưa Đàm Mặc đi trước khi hắn bị Hệ sinh thái Kepler nuốt chửng.
"Cậu có thấy Đội trưởng Cao không?" Ngô Vũ Thanh hỏi.
Cổ họng anh nghẹn lại, nhiệm vụ lần này không phải người qua đường A, B, C và D, mà là đội trưởng của chính họ.
Xung quanh rất yên tĩnh, cát trên những tảng đá bên dưới khô đến mức có cảm giác như bị mài thô, trời trong xanh nắng chói chang, nhưng càng như thế, tâm trí anh càng không thể ổn định được, cảm giác nguy hiểm nhảy nhót trong máu, trái tim không thể nào bình tĩnh.
Ngô Vũ Thanh rất căng thẳng.
"Tôi vẫn chưa tìm được." Giọng nói lạnh lùng của Đàm Mặc vang lên, "Trong túi sau eo tôi có kẹo trái cây."
Ngô Vũ Thanh biết Đàm Mặc thích đồ ngọt, liền khom lưng giúp hắn tìm kẹo, bóc vỏ kẹo, đưa lên miệng hắn: "Đây, ăn đi."
Đàm Mặc nhìn chằm chằm vào ống ngắm, đang điều chỉnh góc độ tìm kiếm mục tiêu, hắn máy móc nói: "Là cho anh ăn."
Anh quá căng thẳng, điều đó không tốt.