Nơi Em, Là Lối Anh Về

Chương 4

Người trẻ tuổi kia dáng vẻ khôi ngô, vai rộng chân dài, khuôn mặt cương nghị, ngũ quan giống như điêu khắc hoàn mỹ, còn đẹp hơn so với minh tinh trong TV, giáo viên chủ nhiệm mặc dù đã là mẹ của hai đứa bé, nhưng khi nhìn thấy người trẻ tuổi kia vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, tim đập thình thịch, hai chân như nhũn ra, con mẹ nó, thật sự là quá đẹp!

Khấu Diệc Trạch cũng là một người đàn ông cao lớn, cao khoảng một mét bảy, nhưng so với người trẻ tuổi kia còn thấp hơn gần một cái đầu, có thể thấy được người trẻ tuổi kia cao gần một mét chín.

Xuống xe sau người trẻ tuổi kia là trợ lý, bởi vì lúc trước có công việc thường lui tới nhiều lần, cũng coi như là có quen biết Khâu Diệc Trạch, hiện giờ thấy hai bên im lặng không ai mở miệng trước, liền vội vàng tiến lên làm trung gian giới thiệu: “Khâu hiệu trưởng, vị này là ông chủ của tôi, Tư Sùng Chí tiên sinh, Tư tổng, vị này là hiệu trưởng trường Nhất Trung, Khâu Diệc Trạch tiên sinh.”

Thân là hiệu trưởng của trường cao trung trọng điểm, Khâu Diệc Trạch tự nhiên đã gặp rất nhiều nhân vật t0 lớn, Tư Sùng Chí khí thế quanh thân tuy rằng mạnh, nhưng không đến mức hù doạ ông, sau khi trợ lý nói xong, Khâu Diệt Trạch liền thoải mái duỗi tay, cười nói: “Nghe danh không bằng gặp mặt, Tư tổng quả nhiên là thanh niên tài giỏi, nhân trung long phượng.”

Tư Sùng Chí cũng đưa tay ra bắt tay ông, nói: “Quá khen.”

“Tư tổng đã thu xếp công việc để dành thời gian đến đây, tôi cũng không dài dòng nữa, chúng ta cùng đi xem khu nhà mới thôi.” Khâu Diệc Trạch cùng là người dứt khoát, sau khi nói lời khách sáo xong, liền dẫn mọi người hướng khu nhà mới đi đến.

“Học kỳ mới có thể kịp sử dụng không?” Tư Sùng Chí cùng Khâu Diệc Trạch song song mà đi, tiện thể hỏi thăm chút tin tức.

“Đầu năm đã xây xong, tháng chín có thể sử dụng.”

“Gian độc lập đã chuẩn bị xong chưa?” Tư Sùng Chí quan tâm nhất chính là vấn đề này.

“Tất cả đã làm thoả đáng theo yêu cầu của Tư tổng.”

Gian độc lập của ký túc xá ở lầu ba, Tư Sùng Chí vừa đi lên vừa cẩn thận tra xét xung quanh, anh nghĩ trong thời gian ngắn phải hoàn toàn quen thuộc mọi thứ ở đây, bởi vì người anh yêu sẽ ở đây ba năm.

Đến lầu ba, Tư Sùng Chí được dẫn đến gian độc lập của ký túc xá, gian phòng cũng không lớn, so với phòng ký túc xá khác còn nhỏ hơn một ít, bên trong chỉ đặt duy nhất một cái giường, làm cho không gian tỏ ra khá trống trải.

Trong phòng có một phòng tắm khá lớn, còn có một ban công nhỏ hình nửa vòng tròn, đứng ở ban công nhìn ra tầm mắt toàn là cây xanh, đó là ngọn núi phía sau trường, núi cao nhiều cây, không khí cực kì trong lành.

Tư Sùng Chí một mình đứng ở sân trường một lúc, hơi nheo mắt, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Cố Vi đứng ở ban công này, cô ấy chắc hẳn sẽ rất thích ở ban công, có lẽ cô sẽ mang một cái ghế ngồi đây, sáng sớm ngồi đây đọc sách, nếu mắt mệt mỏi, chỉ cần ngẩng đầu lên, nhìn thấy một rừng cây màu xanh lá, trong nháy mắt sẽ giảm bớt mệt nhọc.

Tưởng tượng một viễn cảnh hết sức tốt đẹp, Tư Sùng Chí không nhịn được khẽ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười nhẹ như có như không.

Đè nén tình cảm đang xao động trong nội tâm, Tư Sùng Chí trở lại trong phòng cẩn thận xem xét, tiện tay sờ sờ rèm cửa sổ, vô cùng ghét bỏ nói với trợ lý: “Rèm cửa sổ này chất lượng không tốt.”

Trợ lý âm thầm rơi lệ, ông chủ à, những phòng ký túc xá còn không có rèm cửa sổ đâu!

Tư Sùng Chí lại nhấc chân bước lên sàn nhà bằng gạch, mày kiếm khẽ nhíu, không vui nói: “Sàn gạch này quá trơn.”

Trợ lý tiếp tục rơi lệ, ông chủ à, các phòng ký túc xá khác sàn nhà đều là xi măng đó!

“Nước sơn tường màu quá nhạt, cô ấy thích nhất màu tím nhạt, tường này là các ngươi sơn màu lam nhạt.”

Tư Sùng Chí nhìn hết một lượt, đột nhiên cảm thấy căn phòng này không có chút nào hợp ý mình cả, bảo bối của anh phải được hưởng đãi ngộ tốt nhất.

Khâu Diệc Trạch nhìn vẻ mặt bất mãn của anh, liền tiến lên giải thích: “Tư tổng, chúng tôi đã tận lực làm sát theo yêu cầu của ngài, nếu làm theo yêu cầu của ngài lúc trước, phỏng chừng sẽ không có ai dám vào ở.”

Treo đèn chùm, dán giấy lót tường, lát sàn nhà, những thứ này mà sửa, sẽ còn là phòng ký túc xá của học sinh sao? Dán thêm chữ đại hỷ là thành phòng cưới luôn được rồi đó, học sinh bị ma quỷ nhập mới dám vào ở.

Tư Sùng Chí nghe ông giải thích, cảm thấy cũng có lí, nếu như sửa sang quá mức hoàn mĩ, cô ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ. Anh thở dài, thoả hiệp nói: “Vậy cũng được, bất quá cửa sổ và ban công phải treo lớp màn mỏng, nơi này gần núi, có rất nhiều muỗi.”

Chút ít yêu cầu này, Khâu Diệc Trạch lập tức đáp ứng.

“Điều hoà đâu?” Tư Sùng Chí nhìn một vòng, phát hiện trong phòng không có điều hoà, lập tức liền mất hứng: “Ở đây mùa hè nóng chết người, nếu không có điều hoà, làm sao có thể tập chung học tập được?”

Vật dụng cao cấp như điều hoà, làm sao ở đây có thể có? Đừng nói ở ký túc xá không có, đến cả phòng làm việc của giáo viên cũng chỉ có lắp quạt trần thôi, một phòng ký túc xá của học sinh mà lại trang bị điều hoà, nhìn thế nào cũng quá xa xỉ.

“Yên tâm, phí điện điều hoà chúng tôi sẽ trả.” Tư Sùng Chí không để ý nói.

Khâu Diệc Trạch vội vàng nói: “Lắp điều hoà ở đây thật sự không ổn, nhìn thế nào cũng quá kiêu căng, sẽ ảnh hưởng không tốt đến các học sinh khác, thậm chí đến cả bạn học Cố Vi cũng sẽ bị người ta nói lời không hay.”

Tư Sùng Chí trong lòng không khỏi nói thầm, đây là thời đại nào đây, đến cả việc lắp quạt trần cũng bị nói lời không hay.

Không có biện pháp, anh chỉ có thể giảm yêu cầu: "Chí ít cũng phải lắp quạt trần."

“Cái này có thể có.” Khâu Diệc Trạch vội vàng đáp ứng

Tư Sùng Chí lại cẩn thận nhìn một vòng, cũng không moi ra tật xấu, cuối cùng anh ngồi vào trên giường gỗ, cảm thụ một chút chất lượng của chiếc giường, không nghĩ tới anh vừa dịch mông một chút, chiếc giường lập tức kêu cạch cạch, Tư Sùng Chí đầu đầy vạch đen, anh lại lắc lắc, chiếc giường lại cạch cạch kêu vang.

“Chiếc giường như vậy thì làm sao mà ngủ được? Kỷ Đông, cậu đi chọn mua ngay một chiếc giường tốt đến đây, nếu nó còn tiếp tục kêu, tôi sẽ hỏi tội cậu."

Bị điểm đích danh, trợ lý vội vàng gật đầu đáp ứng.

Cuối cùng Tư Sùng Chí đem những người khác đuổi ra khỏi ký túc xá, chỉ lưu lại Khâu Diệc Trạch để nói chuyện.

“Khâu hiệu trưởng, về người giữ công việc bảo vệ trường học, ông cứ nói với Kỷ Đông, hắn sẽ cùng ông hợp tác, còn những gì tôi yêu cầu, ông phải đồng ý với tôi."

“Tư tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho trò Cố Vi tiến vào ở phòng ký túc xá này, cũng thuyết phục cô ấy nhận học bổng."

Tư Sùng Chí gật đầu, “Làm phiền rồi.”

“Tư tổng quá khách khí, lúc ngài muốn quyên tặng một ký túc xá, tôi còn tưởng là muốn để toàn bộ học sinh có thành tích tốt vào ở, không nghĩ tới ngài làm vậy là vì một người, còn là giải ba toàn thành phố, vẫn là chúng tôi có lời." Khâu Diệc Trạch nói giỡn.

Tư Sùng Chí cười, đi theo hỏi: "Ba vị trí đầu điều kiện đều là giống nhau sao?."

"Đúng vậy. Ba vị trí đầu đều là được sắp xếp phòng đơn, như vậy mới sẽ không có sự khác biệt."

Tư Sùng Chí tỏ vẻ tán đồng, đứng lên, vươn tay, nói với Khâu Diệc Trạch: “Quyết định vậy đi, ba năm tiếp theo, còn phiền ông chiếu ứng nhiều hơn."

Khâu Diệc Trạch cùng anh bắt tay, cười nói: “Thứ cho tôi đường đột, trò Cố Vi cùng ngài là……?”

Tư Sùng Chí thu hồi lại gương mặt tươi cười, nghiêm trang mà trả lời nói: “Khâu hiệu trưởng, nếu biết là đường đột, tốt nhất là đừng hỏi.”

Không khí vốn đang nhẹ nhàng, sau lời nói của Tư Sùng Chí đã không còn tồn tại, khâu Diệc Trạch lúc này mới tỉnh ngộ, chính mình nhất thời sơ ý, đã vượt quá giới hạn.

Người thanh niên trước mặt này, lúc tươi cười làm người ta cảm giác rất hiền hòa, lúc anh đanh mặt lại, lại làm người khác áp lực không thở nổi.

Tư Sùng Chí không có dừng lại lâu lắm, xem xong ký túc xá, liền trực tiếp tạm biệt rời đi.

Nhìn theo đi xa xe sang, Chủ Nhiệm Giáo Dục không khỏi cảm khái, “Vị Tư tổng này nhìn qua còn không đến 30 tuổi đi, có tiền như vậy, còn trẻ tuổi nựa, Bắc Kinh bên kia đều là người như vậy sao? Nhìn qua rất được đó.”

Khâu hiệu trưởng thở dài, nhớ tới ánh mắt sắc bén kia của Tư Sùng Chí mà trong lòng còn sợ hãi nói: "Hắn mới 28 tuổi mà đã là một nhân vật khó lường".

Phó hiệu trưởng bên cạnh nói: "Người so với người, thật khiến người ta tức chết, một đống tiền lớn như vậy, nói quyên góp liền quyên góp, cũng chỉ để một cô bé có thể thoải mái ở một gian phòng đơn, nói bọn họ không có gì thì ai tin?"

Khâu Diệc Trạch trừng mắt nhìn phó hiệu trưởng : "Các người không được nói bậy, nói bạ ở những nơi khác, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, nếu chuyện này truyền ra ra ngoài, tôi hỏi tội các người đầu tiên, Tư tổng này là người mà chúng ta tuyệt đối không thể dây vào".

Tư Sùng Chí vừa xuống máy bay liền đến trường học thăm kí túc xá, căn bản là chưa kịp tham quan thành phố này, sau khi rời trường học, anh phát hiện mình rảnh vài tiếng. Anh mới cho trợ lý lái xe chở mình đi khắp nơi. Nơi này là quê nhà của Cố Vi, người nơi này đều cũng như cô. Anh dành cả đời cũng không học được ngôn ngữ địa phương nơi này, đó là một loại ngôn ngữ cổ xưa vô cùng khó đọc.

Vừa nhớ tới cô gái rất được anh yêu thương kia, Tư Sùng Chí liền cảm thấy cả người sôi lên, rất vui mừng, đến gặp cô, đến gặp cô thôi...

Nhưng anh không dám nhìn, cũng không thể tới gặp vì chỉ cần liếc cô một cái là anh sẽ lưu luyến không thể rời đi.

Anh không cách nào khống chế tình cảm của mình, nhưng anh có thể khống chế bản thân mình. Cho nên lại chờ một chút, chờ thêm một chút thôi.

Kỳ Đông nhìn ông chủ của mình đang trầm mặc mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe, còn tưởng anh đang nhàm chán, vì thế tiện tay mở nhạc lên.

Âm thanh lập tức tràn ngập trong xe.

“Con ngươi đen lúng liếng nhìn anh mỉm cười

Dù thế nào cũng không quên được khuôn mặt người

Thời gian cứ tùy thời mà trốn đi

Quay đầu nhìn lại đã một thời xa khuất.

Đất trời mênh mông cùng người phiêu bạt

Tìm tìm kiếm kiếm bước chân nhau

Đêm đen dịu dàng bên gối là người ấy

Bình minh tỉnh dậy hóa sầu bi

Có lẽ ngày mai mặt trời sẽ lặn khi cánh chim rời đi

Người bước trở lại thời điểm ấy

Nhân sinh khó tìm người đồng hành bên cạnh

Gặp được sinh mệnh khoảnh khắc hóa mây trời……”

Tư Sùng Chí thấp giọng ngâm nga hát theo, âm thanh nghẹn ngào ở cổ, anh chán nản dựa vào ghế, nhìn lên mui xe nơi phát ra âm thanh.

Ngốc thật, nghĩ thầm những lời ca này để diễn tả tâm trạng anh lúc này, đích xác là quá chuẩn.

Đột nhiên, anh lại làm ra quyết định, nói với Kỳ Đông: “Đi trấn trên đi.”

Kỳ Đông bị ông chủ trẻ này lăn lộn đã nhiều năm, đối với trấn trên trong miệng Tư Sùng Chí, hắn phi thường quen thuộc. Hắn quyện tay lái, lái xe ra khỏi nội thành.

Kỳ Đông lần đầu tiên tới Quảng Đông, lần đầu tiên tới thành phố C, lần đầu tiên tới trấn nhỏ, là vào ba năm trước, lúc ấy ông chủ đột nhiên giao cho hắn một nhiệm vụ, cho hắn đi điều tra một cô gái, hắn mơ hồ mà tiếp nhận tư liệu của ông chủ, liền vội vàng chạy đến đây, kể từ đó, mỗi năm hắn đều đến đây vài lần.

Từ nội thành đến trấn nhỏ chỉ mất 15 phút, rất nhanh đã đến nơi, Tư Sùng Chí ra chỉ thị cho xe dừng ở bên đường, sau đó ngồi ngây ngốc, không có ra chỉ thị tiếp theo.

Trấn nhỏ hiếm khi nhìn thấy một chiếc xe hơi xa hoa như vậy, bởi vậy không ít người đứng ở một bên vây xem.

Đại khái ngồi khoảng nửa giờ, Tư Sùng Chí cái gì cũng không làm, cuối cùng ra lệnh cho Kỳ Đông lái xe rời đi.

Kỳ Đông không hiểu, nghe theo lời anh chỉ huy, khởi động xe, hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Tư Sùng Chí thở dài, nói: “Đến sân bay.”