Sau Khi Được Năm Cái Phi Nhân Loại Nhận Nuôi

Chương 29

Tiểu Cốc Dụ kiềm nén tâm trạng muốn làm nũng của mình, quay người đi vào phòng, không lâu sau, một cậu bé đáng yêu như bánh bao trứng sữa nhân bước trong phòng.

Bộ quần áo in hình vịt con này, phần nền màu vàng sữa, Tiểu Cốc Dụ mặc vào trông càng thêm giống như cái bánh bao trứng sữa nhân có chân, tròn tròn đáng yêu, khiến người ta rất muốn cắn một miếng, bóp một cái.

Lão Vương: !

Đổng béo: !

Dễ thương quá!!!

Hai lão già nhìn nhau, thầm nghĩ mình mua đúng quần áo rồi.

Con nhà mình mặc quá đáng yêu!

Tiếp đó, Đổng béo lại lấy ra từ túi nilông nhiều thứ khác, gồm bàn chải đánh răng, qυầи ɭóŧ nhỏ, gối, móc treo quần áo, dép lê nhỏ vân vân...

Cuối cùng Đổng béo lấy một chiếc đèn ngủ hình heo con ra, đèn dầu đối với trẻ nhỏ dậy đi vệ sinh ban đêm không thân thiện cho lắm, nên gã mua riêng cho Tiểu Cốc Dụ một chiếc đèn ngủ nhỏ dùng pin từ hàng quán ven đường.

Gã dạy Tiểu Cốc Dụ cách sử dụng đèn ngủ, cậu bé học được ngay, vui vẻ đặt chiếc đèn vào phòng.

Thấy Tiểu Cốc Dụ vui vẻ, Đổng béo cũng cười theo, rồi nói với Lão Vương:"Đi nấu cơm đi."

Hai người xách một túi đồ ăn lớn, gia vị và đồ dùng nhà bếp vào bếp, họ đã mua một con vịt quay, chỉ cần hấp chín là có thể ăn luôn, còn có một khối thịt nạc lớn và một ít khoai sọ.

Đổng béo nhanh chóng cắt vịt quay thành những miếng vừa ăn, xếp gọn gàng trên đĩa, giữ nguyên hình dáng. Sau đó gã gọt vỏ khoai sọ, cắt miếng với kích cỡ tương tự như thịt heo, rồi luộc thịt heo trên chảo nóng cho đến khi thịt chuyển dần sang màu trắng, sau đó cho khoai môn vào nấu cùng.

Nấu vài phút, gã cho nước tương, rượu, và một muỗng nước trong vào, đậy nắp chảo lại.

Sau vài chục phút, khoai sọ và thịt được hầm nhuyễn ra, mùi thơm tỏa bốn phía.

Đổng béo múc ra đĩa, cho gạo và nước vừa đủ vào nồi, đặt vịt quay lên khay trên cùng rồi cùng hấp chín.

Vịt quay hấp chín, da óng ánh, nước xốt chảy ra, Đổng béo rắc thêm hành lá lên trông càng hấp dẫn.

Gã bê khay ra, nói với Lão Vương đang đốt lửa phía sau bếp:"Thôi đừng đốt nữa, bưng ra ăn cơm đi."

Lão Vương nghe vậy vội đứng dậy, rất nhiệt tình.

Hai người cùng bê bàn ghế ra sân, trong sân có gió lạnh thổi qua, còn thoáng mát hơn trong nhà.

Nghe tiếng động, Tiểu Cốc Dụ cũng ra giúp, thấy bê ghế không thực tế lắm, cậu bé vào bếp giúp đỡ múc cơm, vài phút sau, cả ba ngồi vào bàn, trên bàn là hai món thịt thơm phức và ba bát cơm trắng đầy ắp.

Lão Vương biết Đổng béo có thể nếm được hương vị thức ăn do Tiểu Cốc Dụ cho nên khi ở bếp, lão đề nghị lát nữa nhờ Tiểu Cốc Dụ gắp thức ăn cho Đổng béo, nhưng bị Đổng béo ngăn lại.

Ý Đổng béo là gã nhận nuôi Tiểu Cốc Dụ cũng không phải vì muốn có thức ăn có hương vị, nếu đứa nhỏ muốn gắp thì gắp, không muốn thì cũng không cần ép nó.

Lão Vương đành thở dài, không nhắc chuyện đó nữa.

Lúc này đến bữa ăn, Lão Vương vẫn hơi thương xót cho người bạn già này.

Ai ngờ Đổng béo tự gắp một miếng thức ăn, cũng nếm được hương vị.

Đổng béo không khỏi bắt đầu suy nghĩ các khả năng khác, không lẽ chỉ cần ở bên Tiểu Cốc Dụ, gã có thể cảm nhận được hương vị thức ăn?

Lần sau phải thử cách xa đứa nhỏ một chút rồi ăn xem sao, Đổng béo nghĩ thầm.

Tiểu Cốc Dụ ngồi bên trái gã, ngoan ngoãn ăn cơm. Đổng béo chú ý tới bát của đứa nhỏ, khi thấy cậu bé ăn hết, gã lập tức gắp thêm.

Lão Vương bắt chước theo.

Sau một lúc, Tiểu Cốc Dụ vừa ăn xong một miếng thịt, bát lại được bỏ thêm một miếng khác vào.

Tiểu Cốc Dụ không đành lòng từ chối ý tốt của Đổng béo và Lão Vương, ăn đến nỗi bụng căng tròn.

Một bữa cơm ăn hết nửa tiếng, mặt trăng đã thay ca cho mặt trời.

Tiểu Cốc Dụ hóng làn gió mát, nghiêng người về bên phải, đầu tự nhiên dựa vào chân lạnh ngắt của Đổng béo.

Đổng béo hơi cứng đờ, sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nhận ra đây là đứa nhỏ đang làm nũng với mình.

Gã hạ giọng:"Ăn no rồi à?"

"Một chút ạ.” Tiểu Cốc Dụ có chút ngượng ngùng, sợ cha cho rằng mình ăn khỏe quá, là thùng cơm không đáy.

Ngay khi Tiểu Cốc Dụ còn đang do dự không biết có nên giải thích với cha rằng bình thường mình không ăn nhiều như vậy hay không.

Đột nhiên, Đổng béo lên tiếng:"Cha xoa bụng cho con nhé?"

Tiểu Cốc Dụ thấy gã không hề ghét bỏ mình ăn khỏe, thậm chí còn muốn xoa bụng cho mình, không khỏi thầm trách mình nghĩ nhiều quá.

"Cảm ơn cha." Tiểu Cốc Dụ ngoan ngoãn dựa vào người Đổng béo, hướng bụng nhỏ về phía Đổng béo, thuận tiện cho gã xoa bụng cho mình.

Bụng trẻ con mềm mại, Đổng béo không dám dùng sức, nhẹ nhàng xoa bụng cho đứa nhỏ như thể đang nắm một đám mây.

Lần đầu tiên Tiểu Cốc Dụ được người khác xoa bụng nhẹ nhàng như vậy, thậm chí còn muốn nằm dài trên đất như một chú chó con, để Đổng béo xoa thêm một lúc nữa.

Tiểu Cốc Dụ ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời, không khỏi nghĩ: Thì ra được yêu thương là cảm giác thế này.

Thật hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi dù có chết ngay lúc này cũng không sao.