Tiểu Cốc Dụ nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách nên mới tỉnh dậy, vừa kéo màn rơm lên đã thấy những giọt mưa nhỏ lăn xuống áo mưa theo động tác của mình.
Cơn mưa nhỏ này đã kéo dài suốt đêm, đến sáng cũng chưa có có dấu hiệu muốn tạnh.
Cái bụng xẹp lép cồn cào kêu ‘ọt ọt’ vài tiếng, Tiểu Cốc Dụ xoa xoa bụng mình, ăn một ít đồ ăn thừa từ hôm qua - cũng chính là quả mâm xôi.
Liên tục ăn mâm xôi trong hai ba ngày, dạ dày của Tiểu Cốc Dụ cũng bắt đầu không chịu nổi, ‘kêu gào’ phản đối.
Tiểu Cốc Dụ ôm bụng nhỏ, cả lông mày lẫn mí mắt đều rũ xuống, đáng thương nhìn ra ngoài lều rơm, chờ đợi mưa tạnh.
Không biết qua bao lâu, tiếng mưa dần dần ngừng, mặt trời lặng lẽ xua tan mây đen, rải ánh nắng rực rỡ xuống mặt đất.
Thấy vậy, đôi mắt của Tiểu Cốc Dụ sáng lên, vội vàng bước ra khỏi lều rơm.
Trước tiên cậu kiểm tra tình trạng của chiếc áo mưa, sau đó cẩn thận nhấc nó lên, cố gắng không để nước nhỏ xuống lều rơm, treo lên cành cây long não mà mình có thể với tới để phơi.
Sau đó, cậu quay người hướng lên núi.
Nhiệm vụ hôm nay của cậu là tìm kiếm thức ăn khác ngoài quả mâm xôi, những quả mâm xôi còn lại có lẽ không đủ duy trì được mấy bữa ăn.
Đặc biệt là sau một đêm mưa như tối qua, nước mưa có thể làm hỏng một phần quả mâm xôi.
Khi đi ngang qua cây mâm xôi, Tiểu Cốc Dụ theo tiềm thức nhìn vào bên trong, quả nhiên, nơi mà vài ngày trước còn trĩu quả mâm xôi giờ chỉ còn một mảng xanh mướt, chỉ thỉnh thoảng mới thấy vài điểm đỏ nhạt.
Dù đã biết rõ kết quả, Tiểu Cốc Dụ vẫn thở dài.
Mất đi mâm xôi, hôm nay cậu nhất định phải tìm được thức ăn khác, nếu không sẽ phải chịu đói. Tiểu Cốc Dụ nắm chặt bàn tay nhỏ, đôi mắt tròn xoe đầy quyết tâm.
Con đường núi sau cơn mưa trở nên lầy lội, sau vài lần giày bị lún xuống bùn, Tiểu Cốc Dụ cuối cùng cũng từ bỏ việc đi giày.
Cậu cởi giày tất ra, cầm trên tay, bàn chân nhỏ trắng nõn giẫm vào vũng bùn. Lòng bàn chân của Tiểu Cốc Dụ nhanh chóng bị nước ngâm cho nhăn nheo, cậu hơi khó chịu giật giật ngón chân.
Đi dọc theo những cây mâm xôi, được khoảng bốn năm phút, Tiểu Cốc Dụ đi qua một khu vườn nho thoạt nhìn đã lâu không được chăm sóc, nho mọc thưa thớt, kích thước không đều, bên ngoài cũng không có lưới chống chim thú đến ăn.
Tiểu Cốc Dụ hái một quả nho nhỏ có màu tím đậm đến mức tưởng chừng đen sì, vừa bóc vỏ nhét vào miệng, ngay lập tức ‘phi’ một tiếng phun ra.
"Chua quá!" Khuôn mặt trắng nõn của cậu nhăn lại.
Tiểu Cốc Dụ phải nuốt vài ngụm nước bọt mới xua tan được vị chua.
Xem ra tạm thời cậu không thể dùng nho làm món chính.
Nhưng cuối khu vườn có một con suối nhỏ, lúc này mặt nước đang lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Nếu có thể bắt được cá trong suối nhỏ đó... thì thật tốt biết mấy.
Trước kia ở trong xóm núi Tiểu Cốc Dụ từng được những đứa trẻ lớn hơn dẫn đi bắt cá trong suối, nhưng vì chiều cao không đủ nên chỉ được phép ngâm chân bên bờ.
Còn những đứa trẻ cao lớn và linh hoạt hơn sẽ lặn xuống suối bắt cá, một buổi chiều có thể bắt được một giỏ cá.
Tiểu Cốc Dụ ngoan ngoãn nghe lời, rất được lòng những đứa trẻ lớn hơn, họ thường xuyên tặng cho cậu một vài con cá mà họ bắt được, để cậu mang về nhà.
Mỗi lần cậu mang cá về, "mẹ" sẽ ân cần hỏi han một hồi, khen ngợi cậu dù còn nhỏ nhưng đã rất giỏi, lớn lên chắc chắn sẽ thành đạt.
Sau đó sẽ cầm cá vào bếp, nấu cho cậu một bát canh cá nóng hổi, ngồi bên cạnh xem cậu ăn sạch sẽ.
Có điều sau đó... cậu cũng chỉ có thể nhận lại sự mắng nhiếc từ "mẹ", hỏi tại sao cậu lại chạy lung tung, không biết em trai cần người chăm sóc sao?
Sau đó lại nấu con cá cậu mang về thành canh cá, dùng thìa đút từng thìa một cho em trai ăn.
Thịt cá thì dành cho "ba".
Mỗi khi chiếc thìa của Tiểu Cốc Dụ có dấu hiệu lệch về phía bát canh cá, cậu sẽ nhận lại vẻ mặt nghiêm khắc từ "ba mẹ".
Sau đó, Tiểu Cốc Dụ đã có kinh nghiệm, hầu như không ăn gì ngoài cơm trong bát.
Nhưng ngay cả như vậy, họ vẫn không hài lòng, thậm chí còn cho rằng cậu ăn quá nhiều cơm, là một đứa trẻ vô dụng chỉ biết ăn.
Tiểu Cốc Dụ đứng trước dòng suối, lắc đầu thật mạnh, cố gắng xua đi những ký ức không vui kia.