Chương 7
Thạch Bưu quả nhiên mắc lừa, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay nhỏ bé và yếu ớt của nàng, kéo vào phòng, chờ buổi tối không chịu đựng được, hiện tại liền muốn ăn nàng, còn ra lệnh cho mọi người đi ra ngoài, không cho phép quấy rầy hắn hưởng thụ diễm phúc.Tử Y bị Thạch Bưu kéo vào trong phòng, cứng rắn bị hắn đẩy ngã.
"A. . . . . ." Nàng ngã trên giường, quay đầu lại, hoa dung thất sắc nhìn toét miệng cười dâʍ đãиɠ của Thạch Bưu, gấp gáp cởϊ qυầи áo trên người ra.
"Hắc, hắc, mỹ nhân, đừng sợ, cùng đại gia ngủ đi, bảo đảm ngươi sau này mỗi ngày đều quấn lấy Lão Tử không chịu buông".
Cởi giày ra, thân mình to lớn lao tới, nàng làm bộ sợ hãi, giãy giụa, trên thực tế ý định đang tính bước tiếp theo sẽ làm gì.
"Không cần ……" Nàng giãy giụa, mắt đẹp rưng rưng nước mắt, thật điềm đạm đáng yêu, thẳng quyến rũ Thạch Bưu khẩn cấp muốn xé quần áo của nàng ra.
Quần áo nàng bị xé nát, ngay cả cái yếm cũng bị hắn thô lỗ xé xuống, mái tóc dài rơi xuống bả vai, chỉ có thể dùng thật ít ỏi vải vụn, che khuất bộ ngực mềm mại, làn da nàng trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy mạch máu cũng bị sôi trào. Môi lưỡi của Thạch Bưu đang liếʍ cổ nàng, chẳng biết như thế nào mà lúc này nàng lại nhớ tới Trộm Sói. Khi hắn phát hiện nữ nhân mình mang xuống núi không phải là nàng thì hắn kinh ngạc hay sẽ lo lắng?
Lo lắng? Hai chữ này hư ảo bao nhiêu, người ta dựa vào cái gì mà lo lắng?
Nàng không khỏi cảm thấy buồn cười cho ý nghĩ của mình. Hắn đương nhiên sẽ không lo lắng, nàng cũng không phải là người của hắn, nói không chừng hắn cũng mặc kệ, đâm lao phải theo lao, đơn giản khi mang nữ kia nhân xuống núi, tuyệt đối không quay trở về sơn trại tìm nàng.
Việc này không nên chậm trễ, thừa dịp Thạch Bưu đang đắm chìm trong lửa dục, thanh đao nhỏ phòng thân giấu trong quần áo, cũng bị ném trên mặt đất, năm ngón tay mảnh khảnh của nàng co lại chuẩn bị chộp lấy tên đầu lĩnh này.
Đột nhiên, Thạch Bưu dừng lại động tác, không tiếp tục cưỡng đoạt nàng nữa.
Nàng cũng ngẩn ngơ, bởi vì trên cổ Thạch Bưu, không biết tự bao giờ đã có một thanh đao nhỏ, tức thời miệng hắn liền rời khỏi cổ của nàng.
Người cầm thanh đao nhỏ, không phải ai khác, là Trộm Sói.
"Buông nàng ra". Trộm Sói trầm trầm ra lệnh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn ngập nguy hiểm.
"Trộm Sói?"
"Đúng vậy? là ta, Thạch lão đại".
Thạch Bưu vẻ mặt giật mình, lại cố gắng bình tỉnh, hắn không nghĩ tới Trộm Sói nhanh như vậy liền trở về sơn trại, cũng không nghĩ ra hắn lại trực tiếp xông vào phòng, càng không nghĩ đến việc Trộm Sói lại dùng thanh đao nhỏ đặt ở cổ hắn uy hϊếp hắn."Sói huynh đệ, ngươi không phải xuống núi, như thế nào lại đã trở lại?"
"Ta vì sao trở về, ngươi rõ ràng nhất không phải sao? Thạch lão đại".
Thạch Bưu không khỏi đổ mồ hôi lạnh, ở sơn trại, tuy rằng hắn là lão đại nhưng Trộm Sói luôn luôn làm theo ý mình, không cần ở dưới trướng bất luận kẻ nào, bất quá hắn không tin Trộm Sói thật sự trở mặt với hắn.
"Huynh đệ, không đáng vì một nữ nhân mà cùng lão đại ca tổn thương hòa khí đi?"
"Tiểu đệ cũng không tưởng nha, bất quá tiểu đệ càng chán ghét bị người ta bày kế".
Thạch Bưu cười tà". Ta không tin ngươi dám làm".
"Có thể thử xem".
Thanh đao sắc bén đặt trên cổ, đè xuống một chút, vài giọt máu tươi ứa ra, làm cho sắc mặt Thạch Bưu thay đổi.
Hắn thật sự dám!
Thạch Bưu không khỏi kinh hãi."Nhẹ chút, nhẹ chút, bất quá là một nữ nhân, trả lại cho ngươi là được".
Kẻ biết thời thế mới là người tài giỏi, Thạch Bưu mặc dù mất hứng nhưng hắn còn muốn dựa vào Trộm Sói rất nhiều, nữ nhân bất cứ lúc nào cũng có, bây giờ không cần cùng Trộm Sói trở mặt.
Thạch Bưu buông ra nàng, hai tay giơ cao, tỏ vẻ thoái lui, lúc này thanh đao đặt trên cổ mới rời đi, Thạch Bưu nhẹ nhàng thở ra. Tử Y trong lòng vẫn còn rung động, khi hai con ngươi sâu thẳm và đen kia dừng lại trên người nàng, trong đầu và ngực giống bị một cái gì gõ mạnh một cái.
Hắn trở về rồi? Vì cứu nàng?
Lòng nàng bình tĩnh như mặt nước hồ thu bị một cơn gió thổi, nổi lên gợn sóng lăn tăn.
Nàng nghĩ hắn sẽ đi tới gần nàng nhưng hắn không đi đến mà vươn tay, nắm lấy chiếc chăn mỏng trên giường, đang lúc nàng buồn bực thì chỉ thấy hắn dùng sức một chút, chiếc chăn kia đột nhiên hướng phía nàng cuốn lấy.
"A!"
Chiếc chăn mỏng bao quanh thân thể nàng, quần áo xốc xếch, sức lực bàn tay vừa thu lại thì thân thể của nàng chợt nhẹ hẫng, giống như xoay trên không trung, quay lại, liền sau đó đưa vào trong ngực hắn.
Ngay sau đó, người của nàng đã bị hắn vác trên vai rộng lớn, thân thể bao bị bao bọc như cái bánh chưng, không chừa một chỗ, chỉ trừ cái đầu lộ bên ngoài, một mạch bị hắn khiêng đi ra ngoài.
Nàng co lại trên giường, trên người nàng có một chiếc chăn mỏng, đem thân thể mình bao bọc lại. Đôi mắt đẹp cẩn thận nhìn ngắm sắc mặt âm lãnh của Trộm Sói, hắn thoạt nhìn không cao hứng ……. hắn cũng không bỏ mặc nàng, mà gấp rút trở về cứu nàng, không tiếc trở mặt với Thạch Bưu, cho tới bây giờ nàng vẫn cảm thấy không thể tin nổi, nhịn không được lâm vào trầm tư.
Nam nhân này không phải không để ý nàng sao? Hắn có tiếng xấu rõ ràng là trộm cướp nha, không phải loại hành vi “anh hùng cứu mỹ nhân”.
Đầu tiên là đem nàng từ đống thi thể trong vũng máu mang về, tránh cho nàng trở thành oan hồn dưới nanh vuốt của sói, lại từ trong tay đám người Gấu Đen cứu nàng ra, sợ nàng bị làm nhục. Lúc này lại vì nàng, đi rồi mà quay trở lại, mạo hiểm đắc tội với Thạch lão đại, dẫn nàng trở về.
Nếu hắn cứu nàng là vì cướp đoạt nữ nhân, nàng có thể hiểu được, nhưng hắn cứu nàng, lại không chạm vào nàng, đồng thời lại ghét bỏ nàng, loại hành vi mâu thuẫn này làm nàng bị mê muội.
Chẳng lẽ hắn không giống bọn thổ phỉ khác mà vẫn còn một chút lương tâm?