Tô Ngưng Nguyệt không thể diễn tả được cảm xúc của mình vào lúc này.
Nàng vẫn ngồi đó suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, đúng lúc ấy, đệ đệ của nàng, Tô Thần, đến tìm nàng để rủ đi chơi. Khi Tô Thần nhìn thấy tỷ tỷ của mình đang đứng thẫn thờ ở một góc, nó không biết nàng đang nghĩ gì.
Tô Thần nghịch ngợm đi vòng ra phía sau Tô Ngưng Nguyệt. Khi nó định hù dọa tỷ tỷ, chợt nhớ lại lần trước đã bị nàng dạy dỗ và dặn không nên làm vậy nữa.
Nghĩ đến điều đó, tay nó vừa định chìa ra lại rút về. Cuối cùng, Tô Thần ngoan ngoãn ngồi cạnh Tô Ngưng Nguyệt, mong rằng khi ngồi xuống, nàng sẽ để ý đến mình, nhưng không ngờ nàng vẫn thẫn thờ, không nhận ra sự hiện diện của nó.
Không chịu được nữa, Tô Thần liền đưa tay ra lắc lắc trước mắt tỷ tỷ, cố gắng kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì thế? Tỷ như đang chìm đắm trong suy nghĩ vậy." Tô Thần ngồi bên cạnh và hỏi.
Tô Ngưng Nguyệt giật mình nghe tiếng của đệ đệ, vội vàng thu hồi suy nghĩ và quay người nhìn về phía Tô Thần.
"Sao đệ lại đến đây?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi Tô Thần.
Nghe tỷ hỏi, Tô Thần cong môi lên, thể hiện sự không vui.
"Vì đã lâu rồi tỷ không chơi cùng đệ." Tô Thần hơi buồn bã nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Lời nói của Tô Thần khiến Tô Ngưng Nguyệt nhận ra rằng đã lâu rồi nàng không dành thời gian cho đệ đệ. Từ khi Thiên Vũ Hàn rời đi, mỗi khi rảnh rỗi, nàng chỉ nghĩ đến hắn với nỗi lo lắng bất an.
Hình bóng Thiên Vũ Hàn luôn xuất hiện trong tâm trí nàng, khiến nàng thở dài và cố gắng kìm nén cảm xúc.
Tô Ngưng Nguyệt vội nói với Tô Thần rằng sau khi xong việc, nàng sẽ cùng đệ đi dạo phố. Không ngờ rằng khi vừa nhắc đến chuyện đi dạo, Tô Thần lập tức nhảy lên đầy phấn khích.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tô Thần, Tô Ngưng Nguyệt không khỏi ngạc nhiên.
"Đệ sao thế?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi với ánh mắt khó hiểu khi thấy đệ đệ tỏ ra quá hứng khởi.
Tô Thần, mặc dù đang rất phấn khích, cũng phải mất một lúc mới bình tĩnh lại, rồi nhìn tỷ tỷ với nụ cười nghịch ngợm.
Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy không biết nên làm gì với đệ đệ của mình lúc này.
"Tỷ tỷ, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi nhé? Hôm nay là chợ phiên, chắc sẽ rất náo nhiệt." Tô Thần nói với giọng đầy hứng khởi.
Nghe lời đệ nói, Tô Ngưng Nguyệt thở dài, hối hận vì đã đề nghị đi dạo. Nhưng khi thấy Tô Thần vui vẻ như vậy, nàng không nỡ từ chối.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tô Ngưng Nguyệt nghĩ rằng đi chợ phiên cũng tốt, có thể giúp nàng thả lỏng tâm trạng. Nàng liền nhìn sang Tô Thần.
"Được rồi, tỷ sẽ đi cùng đệ. Đệ có thể hỏi ca ca xem huynh ấy có muốn đi cùng không." Tô Ngưng Nguyệt đáp.
Nghe vậy, Tô Thần vỗ tay reo lên vui sướиɠ. "Tỷ tỷ, tỷ đợi ở đây nhé, đệ sẽ đi tìm ca ca ngay!" Nói xong, Tô Thần đã nhanh chóng chạy đi trước khi Tô Ngưng Nguyệt kịp nói thêm điều gì.
"Đệ chậm lại một chút!" Tô Ngưng Nguyệt vội vàng gọi với theo.
Nhưng Tô Thần đã quá hưng phấn và không nghe thấy lời dặn của nàng. Tô Ngưng Nguyệt chỉ có thể nhìn theo đệ đệ với vẻ bất lực, rồi ngồi xuống chờ đợi.
Lúc này, Tô Thần đã chạy đến chỗ của Tô Mộc, người đang làm việc. Khi thấy ca ca, Tô Thần liền chạy nhanh đến.
"Ca ca!" Tô Thần thở hổn hển gọi Tô Mộc.
Tô Mộc nhìn thấy đệ đệ hổn hển như vậy, liền vỗ nhẹ vào lưng nó.