Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Mộc rất lo lắng cho tình hình của Tô Ngưng Nguyệt, vậy nên cậu đã yêu Tô Ngưng Nguyệt về nhà nghỉ ngơi trước, có lòng muốn mời đại phu đến khám bệnh cho nàng, nhưng ý tốt lại bị nàng từ chối.
“Huynh à, muội không sao đâu, chỉ là trông có hơi nhếch nhác thôi, tới buổi chiều thì sẽ đỡ hơn ấy mà.”
Sau khi đuổi được Tô Mộc rời đi, Tô Ngưng Nguyệt nằm ở trên giường, nhẹ nhàng xoa vào chỗ đau, giúp nó tan bớt máu bầm.
…
Kể từ chuyến đi này trở về, Văn Thị đã nằm yên ở trên giường gần nửa tháng trời mà không thể dậy nổi, ngày nào cũng cần phải có người trông coi chăm sóc.
Không còn bị Văn Thị làm ồn ào, gây rắc rối, công việc kinh doanh đường của Tô gia diễn ra suôn sẻ, thuận buồm xuôi gió, không chỉ nhận được sự hợp tác lâu dài với một số phòng khám y ở trong thị trấn mà còn chiếm được cảm tình, thu hút khách hàng từ một số thị trấn lân cận khác nhờ chất lượng tuyệt vời của đường bọn họ làm ra.
Từ sau khi Tô Ngưng Nguyệt dạy phương pháp sản xuất đường cho Tô Mộc, nàng không còn tự mình tham gia vào quá trình sản xuất đường nữa, thay vào đó nàng sẽ vừa thử nghiệm trồng một vài giống cây trồng ở trên các mảnh đất nhỏ trồng rau của nông dân, vừa cải tiến phương pháp nấu đường, từng bước nâng cao chất lượng của đường đỏ được sản xuất.
Danh tiếng của đường đỏ Tô gia dần dần lan rộng đến tai các thủ phủ của tỉnh thành, thu hút sự chú ý của nhiều đạt quan quý nhân*.
* 达官贵人 /dáguān guìrén/: Đạt quan quý nhân là một thành ngữ của Trung Quốc có nghĩ là một vị quan chức có địa vị cao và một người có xuất thân từ một gia đình danh giá, quyền quý.
“Ngươi có tìm thấy kết quả về những gì mà ta đã yêu cầu ngươi đi điều tra hay không?” Trong căn phòng riêng trang nhã của tửu lầu lớn nhất tỉnh thành, một nam nhân điển trai trong bộ y phục sang trọng với vẻ ngoài tao nhã ngồi vào bàn, dùng đũa gắp thức ăn trên đĩa.
Bên cạnh hắn là một chàng thiếu niên có khuôn mặt nghiêm nghị đang quỳ ở dưới đất: “Bẩm vương gia, tiểu nhân đã điều tra được rồi. Gia đình đó là gia truyền nhà nông, vốn dĩ ban đầu gia đình đó là con một nhà giàu có, nhưng đã tách ra, có vẻ như mối quan hệ của họ không được tốt lắm.”
“Nhà nông?” Thiên Vũ Hàn vẫn bình tĩnh như cũ, thờ ơ mà đưa mắt liếc nhìn các món ăn trên đĩa một cái rồi đặt đũa xuống, ra lệnh: “Mua phương pháp đó cho ta.”
“Vâng.”
Chàng thiếu niên quay người rời khỏi căn phòng riêng trang nhã kia, tiếp theo sau đó, Thiên Vũ Hàn cầm một cốc nước đường màu đỏ nhạt lên, chầm chậm nếm thử mùi vị của nó.
Việc bán một lượng lớn đường đỏ đã giúp Tô gia tích lũy được rất nhiều của cải, đầu tiên Tô Ngưng Nguyệt quyết định sẽ xây một ngôi nhà mới cho gia đình của mình, nàng định sẽ chọn vị trí ở đầu thôn, gần nhà trưởng thôn.