Ký Sự Làm Giàu Của Thôn Nữ Có Không Gian

Chương 25: Hệ thống mua hàng (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Ây da! Cái đồ ranh con nhà mày! Để tao xem thử xem có đánh chết được mày hay không nào!” Văn Thị đau đến mức nhìn Tô Ngưng Nguyệt một cách hung dữ, gào lên và nói khi nhận ra khuôn mặt trông có vẻ ngây thơ của nàng lại dám nhìn bà ta với ánh mắt ranh mãnh.

Văn Thị giơ tay cầm lấy thanh gỗ ở bên cạnh mà vung lên loạn xạ, Tô Ngưng Nguyệt khéo léo né tránh, nàng giả vờ hoảng sợ rồi lao về phía Văn Thị, khi nàng cúi người xuống thì lập tức túm lấy y phục của bà ta và kéo chúng xuống cùng. Trọng tâm của Văn Thị không ổn định, bà ta hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, Tô Ngưng Nguyệt đã chạy ra phía sau người bà ta từ lâu, nàng trưng ra vẻ mặt ngơ ngác không biết gì.

Trong mắt của những người khác, chính là do Văn Thị cố gắng đánh người ta nhưng không thành công, cuối cùng lại tự làm bản thân bị ngã xuống đất, tất cả mọi người đều phá lên cười bà ta đáng đời.

Bộ y phục nhem nhuốc, nhăn nhúm của Văn Thị khiến cho sắc mặt của bà ta trở nên bực tức, khó chịu, bà ta bò dậy, đi về phía của Tô Ngưng Nguyệt và vung gậy lần nữa. Tô Ngưng Nguyệt trốn ở phía sau đống mía, có vẻ như rất hoảng sợ, nàng lặng lẽ duỗi chân ra, làm cho Văn Thị đang chạy về phía nàng chợt vấp chân ngã. Nhưng mọi người lại không thể nhìn thấy được điểm mù ở phía sau chỗ này, một bàn chân giẫm mạnh lên trên vai của Văn Thị, cố gắng dùng sức thật mạnh mà giẫm xuống, cơn đau khiến cho Văn Thị phải hét lên đau đớn.

Nhìn thấy Văn Thị cố gắng đứng dậy một cách chật vật, nàng cố tình nắm kéo rồi xé y phục của mình, sau đó rải chúng ra đất, vừa chạy ra ngoài lại vừa lau nước mắt, trong miệng còn nức nở từng tiếng nghẹn ngào: “Dì, dì đừng đánh con, Nguyệt Nhi sẽ nghe lời dì mà!”

Sau khi nghe thấy những lời này, tất cả mọi người ở trong sân đều vô cùng tức giận, Văn Thị này không những vô duyên vô cớ nổi giận đùng đùng đệ tức của mình một trận, mà còn đánh đập, mắng chửi điệt tử, điệt nữ, chẳng phải là hϊếp người quá đáng rồi hay sao?

Khi nhìn thấy sự tức giận của dân làng đều đã bị nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khơi dậy, trong lòng Tô Ngưng Nguyệt khẽ cười thầm, nàng quay đầu lại nhìn Tô Mộc.

Tô Mộc ngẩn người trong giây lát, sau đó lập tức thông suốt, ngầm hiểu ý của nàng, cậu kéo theo một người dân làng rồi chạy về phía nhà của trưởng thôn.

Đợi đến khi trưởng thôn thở hổn hển vì chạy đến, Tô Ngưng Nguyệt đã bị Văn Thị đuổi chạy khắp sân, trên khuôn mặt của nàng còn có vô số vết thương. Mà Văn Thị vẫn đang không ngừng la hét những lời khó nghe, mặc dù cơ thể không dứt những cơn đau nhức, nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì trông bà ta vẫn đang bình yên vô sự so với vẻ nhếch nhác của Tô Ngưng Nguyệt.

“Dừng lại hết cho ta!” Lão trưởng thôn giận dữ mà gầm lên, Văn Thị bị tiếng động này làm cho sợ hãi, vội vàng ném cây gậy sang một bên một cách miễn cưỡng.