"Biểu ca phải nhớ kỹ, không được phép dừng lại đó nha!" Sau khi để lại một lời nhắc nhở cực kỳ "chu đáo", Tô Ngưng Nguyệt ngồi ở bên cạnh, nhìn hắn ta với vẻ mặt nghiêm túc, rồi uyển chuyển mà nói lại một cách hoa mỹ: “Đề phòng các vấn đề về nước đường sẽ phát sinh bất ngờ.”
Khi còn ở nhà, Tô Liệt đã được Văn Thị ân cần chỉ bảo, hắn ta không còn cách nào khác đành phải cầm lấy một cái cây cán bột dày đặc chuyên dụng, khuấy nước đường trong nồi một cách khó khăn.
Thời gian cứ thế mà trôi qua từng giây từng phút, suốt thời gian đó Tô Ngưng Nguyệt cứ ngồi mãi ở đó mà chẳng thấy có chút thú vị nào, nàng liền quay người lại đi dọn dẹp đống bã mía ở trong sân vườn, thỉnh thoảng mới tới giám sát Tô Liệt làm việc.
Mặc dù chàng thiếu niên Tô Liệt được Văn Thị nuôi dưỡng rất chu đáo, cẩn thận, đến mức trông hắn ta cực kỳ mỏng manh, yếu đuối, nhưng mà hắn ta lại là một người rất thực tế, khi nấu đường cũng rất cẩn thận, nghiêm túc, khuyết điểm duy nhất của hắn là tính cách cả thèm chóng chán, mới làm có một chút mà đã không có đủ kiên nhẫn để tiếp tục công việc.
"Ta bỏ cuộc rồi!" Vừa mới buông lỏng cái cán của cây lăn bột trong tay ra, Tô Liệt đã lập tức ngã xuống đất mà thở hổn hển, hắn ta là một thiếu gia được Văn gia nuông chiều, sống trong nhung lụa, hắn ta đã bao giờ phải làm việc vất vả, cực nhọc như vậy đâu?
Tô Thần vốn cảnh giác và đề phòng đã lâu, nó lập tức tiến đến và cầm lấy cái cán bột Tô Liệt vừa bỏ ra, tiếp tục công đoạn đun sôi nước đường, còn đặc biệt tỏ ra bất mãn mà nói với Tô Liệt: "Biểu ca Tô Liệt, nếu như người nào cũng giống như huynh, chưa làm việc được bao lâu mà đã bỏ cuộc như thế, thì cả nồi nước đường này sẽ hỏng mất thôi!"
Tô Liệt khó chịu mà trừng mắt nhìn chằm chằm Tô Thần, sau đó hắn đứng dậy từ dưới mặt đất rồi bỏ chạy ra khỏi Tô gia mà không thèm nói một lời nào.
Tô Ngưng Nguyệt không ngăn cản hắn ta, nàng chỉ nở một nụ cười lạnh lùng mà nhìn theo bóng dáng Tô Liệt đang rời đi. Nàng đã sớm đoán được vị thiếu gia mỏng manh này sẽ không thể chịu đựng nổi, thế nên nàng mới để hắn ta nếm trải nỗi cay đắng, cực nhọc này để hắn sớm biết khó mà lui.
Ở phía bên kia, Tô Liệt đã trở về nhà, hắn ta không nhịn được mà buồn bã, tủi thân, lao thẳng vào căn phòng của Văn Thị, hét lớn: "Mẹ, con mệt quá đi à!"
Văn Thị nhìn thấy khắp người Tô Liệt đều dơ dáy, nhếch nhác, trong lòng bà ta không nhịn được mà thắc mắc liệu có phải Tô Ngưng Nguyệt và những người khác đã bắt nạt hắn ta hay không, bà ta vội vàng hỏi một cách đau lòng: “Có chuyện gì thế con? Có phải là cái thứ bồi tiền hóa* kia không chịu dạy dỗ cho con một cách đàng hoàng mà còn bắt nạt con nữa đúng không?”
*Bồi tiền hóa, ý chỉ những người con gái lấy chồng mà cha mẹ còn phải cho thêm tiền làm của hồi môn.