Văn phu nhân coi thường thôn dân nghèo khó, nhưng cũng không nỡ đắc tội trưởng thôn, nếu không muốn sống ở trong thôn này nữa thì có thể thử một chút.
"Văn phu nhân, bà thật là to gan! Trước kia chuyện gia đình bà ly tán tôi không nói gì, bởi vì đó là chuyện riêng của gia đình bà. Nhưng bây giờ bà đã là người ngoài, làm sao có thể lấy tiền của Ngưng Nguyệt được nữa?"
Tô Mộc đỡ lão trưởng thôn đi vào trong sân, trong lòng nhẹ nhõm vô cùng.
Sau khi bị mắng, sắc mặt Văn thị tái xanh, bà lẩm bẩm vài thứ vô nghĩa, nhưng không biết phải làm sao để bào chữa cho bản thân cả.
"Trưởng thôn, xin ông hãy bình tĩnh, đừng tức giận." Tô Ngưng Nguyệt trầm tư lấy ra một chiếc ghế trong nhà, đỡ lão trưởng thôn ngồi xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn hiếu thảo của nàng càng làm nổi bật sự kiêu ngạo hống hách của Văn thị.
Lão trưởng thôn xoa đầu Tô Ngưng Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Văn phu nhân, nói tiếp: "Bây giờ con bé Ngưng Nguyệt đã đồng ý truyền thụ phương pháp làm đường của tổ tiên cho dân làng, bọn họ là ân nhân của thôn này, nếu ta còn thấy bà dám bắt nạt bọn họ nữa, ta sẽ không tha thứ cho bà nữa đâu!"
Tô gia mặc dù được coi là một gia tộc giàu có trong làng nhưng cũng không phải là người mà họ không thể đắc tội, các trưởng thôn trong thời đại này có quyền lực hơn rất nhiều so với thời hiện đại, lời nói của họ ở trong thôn vẫn có sức ảnh hưởng và quyền lực nhất định mà người dân không thể coi thường.
Trước mặt lão trưởng thôn, Văn thị chỉ có thể gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm, bà ta vẫn còn thèm muốn sự giàu có của gia đình Tô Ngưng Nguyệt và cái gọi là phương pháp làm đường nâu kia.
"Ngưng Nguyệt, mày xem, chúng ta đều là họ hàng, tính ra cũng là người trong gia đình cả mà. Không phải theo lý thì mày cũng nên dạy nhà chúng tao cách làm đường đi!" Văn thị muốn chơi bài lùi một bước tiến ba bước.
Tô Ngưng Nguyệt không hiểu bà ta có ý gì, nghiêm túc nói: "Dì ơi, ai cũng như nhau cả. Dì phải làm việc ba tháng, đổi lại mới có thể học cách làm đường."
Những người dân làng có mặt khi nghe tin đều vui mừng khôn xiết, đừng nói là ba tháng, có là ba năm họ cũng có thể làm được! Lợi nhuận từ 1 cân đường nâu này đủ để cung cấp lương thực và quần áo cho một dân làng bình thường trong vòng một năm, nhà họ Tô đã đồng ý dạy họ phương pháp này mà không hề thu phí, chỉ yêu cầu họ làm không công trong vòng ba tháng, như vậy đối với họ mà nói thì là một ân huệ không biết phải làm sao mới có thể đền đáp hết được!
Nhưng Văn phu nhân không vui, theo lý của bà ta, đồ của Tô Ngưng Nguyệt đều phải là của bà. Sau khi lặng lẽ liếc nhìn vị trưởng thôn hung hãn, Văn thị không còn cách nào khác ngoài từ bỏ ý định cướp bóc và chọn cách thỏa hiệp.