Ký Sự Làm Giàu Của Thôn Nữ Có Không Gian

Chương 8: Đóng Khung (3)

Tô Mộc không muốn dây dưa với loại đàn bà xấu xa đấy, vì bà ta đã chặn bên này nên cậu đi vòng sang đường khác.

Ôn Văn không ngờ ba đứa nhỏ này lại không để ý đến bà ta, tức giận vươn tay giật lấy thứ gì đó từ người gần bà ta nhất là Tô Ngưng Nguyệt.

Tô Ngưng Nguyệt đã chuẩn bị từ lâu, vội né sang một bên, không ngờ trọng tâm của nàng không vững, nàng té phịch xuống đất, những quả cà chua to màu đỏ lần lượt rơi ra khỏi giỏ tre.

Một số dân làng gần đó vội nhìn sang với ánh mắt tò mò.

Nhìn Văn Thị đang tức giận, trong đầu Tô Ngưng Nguyệt đột nhiên nảy ra một kế hoạch, Văn Thị này nổi tiếng hung hãn, nên nàng sẽ tỏ vẻ yếu đuối, để làm bà ta kiêu ngạo hơn.

“Dì, sao dì đánh con? Con không có trộm đồ ăn của dì đâu.”

Dân làng bên cạnh nhìn Văn Thị bằng ánh mắt phán xét, bà ta đã biết mình bị gài bẫy nên giậm chân tức giận.

“Ngươi nói láo, ta đánh ngươi khi nào? Trong ngực ngươi có cái gì đem cho ta coi!”

Tô Mộc đứng sang một bên, cậu tức giận đến run rẩy. Nếu không phải vì Tô Ngưng Nguyệt nắm lấy góc áo của cậu dặn cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, thì cậu sẽ không nhịn được mà lao về phía trước.

Tô Ngưng Nguyệt âm thầm nhéo mình để khóc, tỏ ra bộ dạng đáng thương, van xin Văn Thị tha thứ.

“Không được, dì, thà dì đánh con chứ đừng lấy thức ăn. Hiện tại gia đình con chỉ có thể dựa vào thứ này để sống sót. Dì hãy rủ lòng thương đừng làm gián đoạn kế sinh nhai của gia đình chúng con.”

Trong mắt Tô Ngưng Nguyệt ẩn chứa sự giễu cợt, nàng nhìn thấy mấy dân làng trẻ tuổi với vẻ mặt không thiện cảm đang đi tới, họ nhìn Ôn Văn với vẻ mặt đầy tức giận.

Nhưng Văn Thị hoàn toàn không ý thức được điều đó, bà ta cho rằng Tô Ngưng Nguyệt thực sự sợ hãi, vẻ mặt trầm mặc, kiêu ngạo nói: “Hừ, ta muốn lấy đồ của người là vinh hạnh cho ngươi, ngươi không đưa cho ta, thì coi chừng cây gậy của ta đấy!”

“Bà thử xem.”

Một giọng nói uy lực đột nhiên vang lên bên cạnh Văn Thị, khiến ba ta giật mình, một cây gậy gỗ dày cộp đưa ra trước mắt bà ta, một nam nhân cường tráng với nước da nhợt nhạt nói: “Ai cho phép ngươi tùy tiện đánh một cô bé yếu đuối?”

Nhìn thấy cảnh này, Văn Thị không khỏi sợ hãi lùi lại vài bước, cuối cùng bà ta cũng phát hiện một đám dân làng đang vây quanh bà ta, họ nhìn bà ta với ánh mặt tức giận.

“Nó, nó là cháu gái ta, ta muốn đánh bao nhiêu thì đánh, ngươi dám quản ta sao?”

Tuy trong lòng Văn Thị sợ hãi những vẫn cố gắng cầm cự với vẻ mặt thiếu tự tin.

“Ồ, con chuột chù vô liêm sỉ này từ đâu tới vậy? Không biết xấu hổ khi bắt nạt một đứa trẻ sao?”

“Đúng vậy, ngươi thân là dì mà đã không quan tâm đến cô bé, còn muốn cướp đồ của cô bé. Nhìn xem đứa trẻ đó phải ăn trái cây có độc, trước sau gì bà ta cũng sẽ bị đầu độc mà chết!”