Tô Ngưng Nguyệt vui vẻ định nhảy ra hái một quả thì bị Tô Mộc ngăn lại.
“Cái này không ăn được. Nó có độc.”
Nhìn thấy vẻ mặt không đồng tình của Tô Mộc, Tô Ngưng Nguyệt do dự một lát. Đúng là nàng đã nghe nói đến cà chua khi chưa chín sẽ có độc tố, nhưng vì thân phận nên nàng không thể tiết lộ quá nhiều.
“Được rồi huynh, muộn rồi, chúng ta trở về đi.”
Sau khi nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt đặt cà chua xuống, Tô Mộc nhẹ nhõm gật đầu quay người đi, cùng Tô Thần dẫn đường.
Tuy nhiên, Tô Ngưng Nguyệt đã lợi dụng lúc hai người quay mặt đi, lén lút hái vài quả cà chua to cất vào túi, sau đó giữ một cây giống trong không gian, rồi vui vẻ đi theo họ.
Khi họ trở về nhà, mặt trời đã lặn. Bóng dáng ba huynh muội dưới ánh mặt trời yếu ớt trải dài trên mặt đất, nữ nhân ngồi ở cửa mỉm cười nhìn họ đi về nhà.
Chỉ dựa vào mía để bổ sung đường thôi thì chưa đủ, trong nhà chẳng có gì cả, Tô Ngưng Nguyệt đi vào bếp, nhân lúc hai huynh đệ đi tắm, dâng mía cho mẹ.
Nàng đun sôi một nồi nước, rửa sạch và gọt vỏ cà chua, cắt thành từng lát nhỏ rồi cho vào nồi nước nóng. Dùng một chút đường để tăng hương vị, trong vòng mười phút, mùi thơm độc đáo của cà chua sẽ lan ra bếp.
Tô Thần đi vào nhà bếp, ngửi thấy mùi thơm, liền nhìn chằm chằm vào nồi canh màu đỏ, hai mắt sáng ngời.
Nhìn thấy canh đã nấu xong, Tô Ngưng Nguyệt múc ra bát, bày ra trước mặt mọi người.
“Đây là gì thế?”
Mặc dù mùi thơm của đồ ăn hấp dẫn bao tử của mọi người, nhưng Tô Mộc vẫn nghi hoặc hỏi Tô Ngưng Nguyệt, cậu nhớ rõ trong nhà không có đồ gì để ăn.
Tô Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười, cẩn thận nhấp một ngụm canh cà chua, sau đó nhìn mọi người với ánh mắt sáng ngời.
“Đây là quả màu đỏ vừa rồi. Ta đang nghĩ có lẽ độc tố sẽ tiêu tan khi đem nấu chín. Xem ra ta đã nghĩ đúng rồi.”
Tô Mộc vẫn lo lắng, đợi một lát, thấy Tô Ngưng Nguyệt không có gì khác thường, liền bắt đầu ăn canh cà chua.
Bữa ăn này có lẽ là bữa ăn ngon nhất mà gia đình họ được ăn sau những ngày đói khát. Vị chua ngọt của cà chua đọng lại trong miệng, cùng nước súp nóng hổi lấp đầy dạ dày khiến cả người cảm thấy ấm áp.
Sau khi đã uống rượu và ăn đồ ăn, cả nhà bốn người ngồi ngoài sân tận hưởng không khí mát mẻ. Tô Mộc dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tô Ngưng Nguyệt, cậu luôn cảm thấy em gái mình đột nhiên trở nên khác lạ.
Tô Ngưng Nguyệt nhận ra được điều đó, nhưng nàng cũng chỉ cười đáp lại. Nàng cũng biết tính cách của mình khác biệt so với nguyên chủ, nhưng như vậy thì đã sao? Chẳng lẽ nàng phải yếu đuối và giấu mình như nguyên chủ sao?
Nguyên chủ hèn nhát ít nói, không né tránh gậy của Ôn Văn, để bà ta đánh cho tới chết. Đây cũng là nguyên nhân khiến Tô Mộc nghi ngờ.
“Tiểu Nguyệt, muội làm sao nghĩ ra được cách ăn mía như thế nào, cà chua nấu như thế nào để ăn được thế?”