Điên rồi! Điên rồi!
Hà Chi Châu hít sâu một hơi, đầu ngón tay run rẩy gõ mấy dấu châm hỏi: "Kia là một người à???"
Tin nhắn gửi đi rồi, Thẩm Hi liền trả lời lại, giọng điệu kinh ngạc: "Đương nhiên là một người rồi, anh nghĩ lung tung gì vậy chứ!"
Không khí lạnh ùa về Boston, Hà Chi Châu bị cảm rồi. Anh đã không bị cảm nhiều năm nay, suýt nữa là đã quên cảm giác bị cảm như thế nào, bây giờ đầu anh rất đau, cổ họng nhức nhối, ngực còn khó hít thở. Anh đã từng chăm sóc Thẩm Hi lúc cô bị cảm, cô gái của anh lúc cảm sẽ giống mèo Kitty uể oải, anh mớm thuốc cho cô, cô che miệng nói sẽ lây bệnh cho anh mấy, lại cọ người lên người anh.
Thật ra cô cũng không yếu ớt chút nào, dù có bệnh cũng không quên săn sóc khiến anh đau lòng.
Anh nghĩ, anh cũng thương cô như thế.
Nhưng sao cô có thể như vậy!
Trong mỗi người đàn ông là một đứa trẻ táo bao, cho dù có trầm ổn thế nào đi chăng nữa, lúc gặp chuyện "Đau đớn cõi lòng" cũng sẽ yếu ớt hẳn. Lúc này đây, Hà Chi Châu đang trưng khuôn mặt vô cảm dựa vào gối, mắt nhíu lại, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Nghĩ đến từng loại khả năng, chỉ trong nháy mắt mà Hà Chi Châu cảm thấy mình đang tham gia "khiêu chiến thùng băng", máu nóng như muốn vọt lên cổ.
Bên ngoài gió giật mưa rền. Những hạt mưa nhanh chóng rơi lộp bộp lên cửa kinh.
Thẩm Hi nói dối anh rồi, trong tấm ảnh kia có khuôn mặt đàn ông lạ lẫm, không phải bạn cô, cũng không phải người thân như anh họ em họ gì.
Đã có chuyện gì xảy ra thế!
Ngày hôm sau, Hà Chi Châu xuất hiện sớm ở viện nghiên cứu khoa học AC, tranh thủ pha ly cà phê. Cả một đêm không ngủ, người anh mệt mỏi, đau đầu, khó chịu, buồn phiền.
Abbott tối qua ở lại phòng thí nghiệm đang dụi mắt đi tới, u oán than thở: "Chuyên gia nghiên cứu đúng là đàn ông đáng thương nhất trên đời, suốt đêm điều chỉnh máy móc, còn không được tranh giải nobel, vợ ở nhà bị đàn ông khác cướp mất, tôi nghĩ có khi kỹ sư phải kết hôn với máy móc suốt đời mấy, ZhouZhou, cậu thế nào rồi?"
Khụ khụ khụ khụ khụ... Tách cà phê trắng sứ run rẩy kịch liệt, chất lỏng bên trong suýt nữa sánh ra ngoài. Hà Chi Châu không uống nổi cà phê nữa, huyệt thái dương của anh đau run rẩy. Anh buông tách cà phê, giọng điệu bình thản không chút cảm xúc: "Tôi không cho rằng như thế."
Buổi chiều, tiến sĩ Mork rất có ý kiến với đơn xin nghỉ của Hà Chi Châu: "Cậu chỉ cảm thường thôi, có cần nghỉ lâu vậy không?"
Hà Chi Châu: "Không phải cảm, là nguyên nhân khác, tôi cần về nước một chuyến.
Mork ra vẻ khó xử.
Nguyên nhân khó xử không cần phải nghĩ nhiều, ngày ký kết giữa Hà Chi Châu và bọn họ sắp tới. Để chuẩn bị cho chuyện này, họ đã họp chuyên môn thảo luận rồi, kết quả thảo luận chính là nhất định phải giữ được người trẻ tuổi với tiềm lực vô hạn này. Bởi vậy nên trong thời gian này, cho dù Hà Chi Châu chỉ thổi ngọn cỏ thôi cũng rất nhạy cảm.
Mork nói: "Khoa học không phân biệt biên giới."
Khoa học không phân biệt biên giới, nhưng vợ thì có đấy. Hà Chi Châu hiểu ý Mork, anh đứng lên: "Sorry, tôi phải trở về."
Thứ sáu, một chiếc phi cơ 777 gầm thét xông lên trời xanh, mây trắng cuộn mình phía chân trời, trong máy bay, một người đàn ông mang vẻ mặt nặng nề. Bây giờ không ai có thể ngăn anh về nước xử lý cô gái kia nữa, gặp thần gϊếŧ thần, gặp quỷ gϊếŧ quỷ.
-----
Ban đêm, nhiệt độ trên núi cao hơn trong thành phố mấy độ, không khí ẩm ướt lạnh lẽo, gió lạnh thổi từng cơn, trong gió mang theo hơi nước, chẳng khác gì từng dòng nước lạnh trôi trong gió.
Nhiệt độ trong và ngoài phòng chênh nhau khá lớn, Thẩm Hi vui vẻ tắm rửa, hơi nóng lượn lờ phả lên tấm gương rồi nhỏ giọt, cô vừa đổ một chút sữa tắm ra lòng bàn tay thì chuông điện thoại trong tủ quần áo của phòng tắm nhẹ nhàng vang lên, cô tiện tay gạt tóc ướt, tắt khóa nước thì điện thoại lại ngừng vang.
Cô lấy điện thoại ra khỏi tủ, là Hà Chi Châu gọi, chỉ tiếc thời gian gọi ngắn như thể gọi nhầm. Cho dù là cô chưa kịp bắt máy đi chăng nữa thì chuông reo ba cái đã dập máy, hiển nhiên không có chút thành ý nào.
Mấy hôm rồi anh chưa gọi điện cho cô, bây giờ lại gọi một cú không có lòng thành thế này, đúng là đồ tồi!
7h sáng, xe đón đoàn phim tới khách sạn ở vùng núi đón người, cả ngày sau đó, Thẩm Hi đều ở thành phố điện ảnh (Phim trường Hoàng Điếm Chinawood, nơi đóng phim cổ trang của trung quốc).
Buổi trưa, bầu trời cuối cùng cũng sáng hẳn, ánh mặt trời chói mắt bao lấy khiến người ta thoải mái. Thẩm Hi đứng hứng nắng, gió thổi thung làn áo trắng thuần thêu hoa. Bờ eo thon bé bỏng, quần lụa trắng, xinh đẹp lạ thường, nhưng bên trong quần trắng lại là hai ống quần legging màu đen.
Trời nóng rồi, cô thật muốn cởi một thứ ra, làm sao bây giờ?
Cách đó không xa, nữ minh tinh Hạ Thanh Tuyết đang nằm dưới tán ô màu xanh da trời, chợp mắt một chút, nghe nói tối qua đóng hai cảnh nên khá mệt. Thẩm Hi và Hạ Thanh Tuyết mặc đồ giống nhau như hệt. Có điều một người là nhân vật nữ chính, một người lại là đóng thế vũ đạo.
Sở dĩ Thẩm Hi xuất hiện ở đoàn phim này là vì thầy giáo Ôn gọi điện cho cô. Thầy Ôn là thầy giáo vũ đạo đại học của cô, nhưng bây giờ đã từ chức, về mở một Studio tại nhà, chuyên hợp tác với đoàn làm phim.
Thầy Ôn còn nói với cô rằng đoàn phim Vũ thị đang quay một bộ phim cổ trang, đề tài ca múa cổ đại. Nhân vật nữ chính Hạ Thanh Tuyết cần một người đóng thế vũ đạo, hỏi cô có muốn đến hỗ trợ một tay hay không.
Mặc dù nói là hỗ trợ nhưng cô cũng xem như là được "mời đến" hỗ trợ, thầy Ôn tạo điều kiện không tồi cho cô, thù lao trả theo giờ, nghỉ ngơi ở khách sạn, người trong đoàn phim đối xử với cô rất tốt, cơm hộp rất ngon, ai gặp cũng mở miệng chào một tiếng "Cô Thẩm" khiến cô mỹ mãn vô cùng.
Tóm lại, Thẩm Hi đang vui đến quên cả trời đất rồi.
Nhưng cô cũng không dám nói chuyện này với Hà Chi Châu, tại sao không dám nói à? Nói rồi thì cô còn tới được chắc?
Buổi chiều, Thẩm Hi không có việc gì nên quây bên bàn đá chơi bài cùng hai diễn viên quần chúng cũng không có việc gì. Kỹ xảo chơi bài của cô học được từ Hà Chi Châu, cô không chơi lại được anh, nhưng với đám lính quèn này thì vẫn dư sức. Chơi thêm vài ván nữa, cô liền bộc lộ hết khả năng của mình.
Sân tập của phim trường Hoàng Điếm được quây lại, nhưng vẫn có một vài Fans hâm mộ cuồng nhiệt lẻn vào ngắm nam thần nữ thần của họ, Thẩm Hi đã gặp không ít Fans trẻ tuổi xin nhầm chữ ký của cô rồi.
"A A A A A, chị là đại minh tinh nào thế ạ, có thể ký tên giúp em được không ạ?"
Nếu là đại minh tinh thì còn cần phải hỏi sao? Cô bé này thật ngây thơ. Vừa mới đầu, Thẩm Hi còn ngại ngùng, thật thà giải thích: "Tôi không phải đại minh tinh."
"Vậy chị là..."
Cô cũng không thể nói mình là người đóng thế vũ đạo, bèn chỉ đám "đại thần" đang ngồi xổm cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm bên hồ, nói với cô bé: "Tôi là diễn viên quần chúng như họ thôi."
Cô bé không được cô ký tên, bèn tiếc nuối bỏ đi.
Thẩm Hi cũng thấy tiếc nuối, nên gặp lại ai muốn xin chữ ký, cô đều cầm bút giất, thoải mái ký ba chữ "Thẩm Kiều Kiều".
Thẩm Kiều Kiều là nghệ danh tạm thời cô tự lấy.
----------
Từ thành phố Boston bay về thành phố S cần chuyển chuyến bay ở New York, tổng cộng mất 16 tiếng đồng hồ, còn hai tiếng nữa, máy bay sẽ đáp xuống sân bay quốc tế của thành phố S. Suốt chuyến bay, Hà Chi Châu chỉ ngủ hai tiếng đồng hồ, bỗng anh nghe thấy tiếng "tách tách" giòn tan. Mở mắt ra, cô gái bên cạnh đang cầm điện thoại chụp ảnh anh.
Hà Chi Châu nén giận: "Mời cô xóa ảnh chụp đi."
Cô gái đúng là chụp ảnh người đàn ông đẹp trai xuất thần này, cô ta chột dạ cười dí dỏm, thấy không có chỗ thương lượng thì bèn xóa ảnh đi, không quên nhỏ giọng lèm lèm: "Đừng nhỏ mọn vậy chứ!"
Hà Chi Châu không buồn để ý.
Cô gái khá xinh, tuổi trẻ to gan, cho rằng Hà Chi Châu cố ý giả vờ lạnh lùng, do dự một lát lại xáp tới: "Anh cũng là du học sinh à? Anh học trường nào thế, không chừng chúng ta là bạn học đấy."
Từ nhỏ Hà Chi Châu vẫn hay bị tiếp cận, có thể nói, lần đầu gặp mặt của anh và Thẩm Hi cũng là do cô "chủ động" tới gần. Nghĩ vậy, trong lòng anh lại bực tức, cô gái kia cũng không biết ngại ngùng thế này...
Hà Chi Châu quay đầu, nhạt nhẽo liếc cô gái, thấy đôi má cô ta khẽ ửng đỏ. Sau đó, Hà Chi Châu nói với cô tiếp viên hàng không vừa lúc tới gần: "Đổi chỗ ngồi giúp tôi."
Cô gái kia: "..."
Thế nào là người đàn ông về nước "bắt kẻ thông da^ʍ" đang không tốt tính, chính là thế này đây!
Thành phố S đổ mưa lớn, tiếng mưa rơi chói tai. Thành phố ban đêm cũng sầm uất hơn Boston, đèn đỏ lập lòe ở ngã tư, người đến kẻ đi, đất trời giao nhau giữa màn mưa mờ mịt đèn nê ông.
Taxi đi xuyên thành phố. Chú tài xế nhiệt tình hỏi Hà Chi Châu: "Cậu đẹp trai, đi đâu thế?"
Hà Chi Châu lấy điện thoại ra, chưa tới nửa giây đã bỏ lại vào túi quần: "Hoa viên Hà Tân đường Trung Sơn." Hoa viên Hà Tân số 13, nhà 502 là địa chỉ của Thẩm Hi.
Trên đường đi, Hà Chi Châu không ngừng sắp xếp lại tâm trạng phức tạp của mình, anh muốn tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng nếu chỉ là hiểu lầm, tại sao anh lại không gọi điện thoại để xác nhận trước?
Vì sao?
Thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót, chỉ gọi một cuộc điện thoại, nhỡ như cô gái vô tâm kia thừa nhận, sau đó lại nói: "Hà Chi Châu, em xin lỗi, chúng ta chia tay đi." Vậy thì chẳng còn đường lui nào nữa, chỉ có chấm dứt mà thôi.
Chia tay à?! Hà Chi Châu cười lạnh trong lòng, cho dù là thật thì cô có muốn chia tay cũng nào có dễ như vậy! Cho rằng chia tay rồi anh sẽ tha thứ ư? Nực cười!
Nếu chỉ là hiểu lầm thì xử lý thế nào đây? Bất kể thế nào thì cũng phải đánh cô một trận gọi là an ủi mới được.
Không hiểu sao, Thẩm Hi đột nhiên cảm thấy mông hơi đau, chẳng lẽ do nhiệt độ trên núi thấp quá nên mông cô cũng bị cảm lạnh hay sao? Phim trường Hoàng Điếm ở trên núi, lại đột nhiên có mưa, Thẩm Hi đã hơi dính cảm, buổi tối trước khi đi ngủ còn hắt xì không ngừng.
"Ắt xì!" "Ắt xì!" "Ắt xì xì xì!!!" Có người nhớ cô à? Hay là mắng cô thế?
Thẩm Hi nhắn cho Hà Chi Châu một tin: "Anh Hà này, anh đang nhớ em sao?"
Hà Chi Châu trả lời: "Ha ha."
Thẩm Hi: Ha cái gì, thần kinh.
Hà Chi Châu cầm điện thoại đứng trong phòng khách nhà Thẩm Hi. Thẩm Hi không ở trong căn hộ. Anh hỏi tiếp: "Ở đâu?" Đàn ông tức giận, cả chữ "Em" cũng lược bớt rồi.
Thẩm Hi hẵng còn ở phim trường nâng cằm suy nghĩ: Hai người yêu xa, thỉnh thoảng nói dối tránh cãi nhau cũng được. Để Hà Chi Châu yên tâm học tập công tác, cô nói: "Em ở nhà, ở phòng khách xem ti vi đó."
Hà Chi Châu nhìn tạp chí trên sô pha, lại nhắn: "Ha ha."
Thẩm Hi tủi thân quá: "Anh Hà, sao anh cứ Ha ha em vậy?"
Hà Chi Châu: "Anh đang đứng trong phòng khách nhà em."
Thẩm Hi không tủi thân nổi nữa, lập tức xuống đài: "... Em xin lỗi."
Hà Chi Châu đã bình tĩnh trở lại, gọi thẳng điện thoại, hỏi tiếp: "Em xin lỗi cái gì?"
Thẩm Hi: "... Em xin lỗi, em không ở nhà, không thể đón anh được."
Hà Chi Châu cáu: "Thẩm Hi, tóm lại là em đang ở đâu?!"
Thẩm Hi: "Em ở trên núi."
Trên núi...