Sủng Thê Vinh Hoa

Chương 1

Trần ma ma khoanh tay đi ngang qua hành lang, bước chân vội vàng.

Những bông tuyết nhỏ bay bay trên bầu trời, óng ánh trong sáng, làm nền cho vài cành hoa đào vắt ngang qua những bức tường càng thêm đẹp mắt.

Nhưng mà lúc này, Trần ma ma lại không có tâm trạng thưởng thức. Khoanh tay đi qua hành lang hơi tan hoang này, tuỳ tiện nhìn sân nhỏ không có người quét dọn, trong lòng thở dài một tiếng.

Chỉ cần đi thêm một canh giờ nữa thì có thể hồi kinh, cửa kinh thành đã nhìn thấy rồi, ai biết chủ tử nhà mình hết lần này đến lần khác không chịu đi nhanh thêm vài bước để hồi kinh, nói cái gì mà mệt mỏi rồi nên nghỉ lại ở trạm dịch ở ngoài thành, còn nghỉ lại tận vài ngày.

May mà ngài Quốc Công thương yêu thê tử, không để ý đến chuyện thê tử cố tình gây sự, mặc dù phải ở trạm dịch rách nát cũng không nỡ gọi thê tử đang mệt mỏi tỉnh dậy, do thế nên mới ở lại, không phải Trần ma ma bà nói nhiều, nhưng chủ tử nhà mình thật sự là người có trái tim quá băng giá.

Bao nhiêu năm thương yêu tình nồng ý đậm, cho dù là tấm lòng sắt đá cũng có thể tan chảy, vậy mà chủ tử lại...

Nghĩ việc này trong lòng, gương mặt Trần ma ma liền hiện ra chút cảm xúc nhưng tầm mắt rơi vào loạt phòng ốc ở phía trước, bà vội vàng che giấu vẻ mặt, cố ra vẻ nịnh nọt tươi cười, xoa tay vém rèm bước vào.

Khi vừa bước vào phòng, bà liền cảm giác được một luồng khí ấm áp phả vào mặt, Trần ma ma khoan khoái thở dài một hơi, ở bên ngoài cũng hơi lạnh. Sau đó liền thấy một nha đầu xinh đẹp mỉm cười ra đón, nha đầu ấy thấy bà liền vội vàng bước tới phủi hết lớp tuyết đọng trên người bà, vừa cười nói, “Sao ma ma lại tự mình đến đây? Nếu có việc gì chỉ cần dặn dò một tiểu nha đầu đến thông báo cho chúng ta là được rồi, trời mùa đông giá rét lắm đấy...” Nàng dừng một chút, kín đáo lấy một cái hầu bao không lớn không nhỏ nhét vào trong tay áo của Trần ma ma, nhỏ giọng bảo, “Quận chúa nói, ma ma thường ngày đã vất vả rồi, cho ngài uống trà đó."

Nàng nói xong liền nghiêng đầu cười cười, lộ ra vài phần đáng yêu và mềm mại, rung động lòng người.

Trần ma ma không phải là chưa từng nhìn thấy các loại người trên thế gian nhưng tướng mạo xinh đẹp đến bậc này thì quả thật là quá mức rung động, một lúc sau bà siết chặt hầu bao trong tay áo, nụ cười trên mặt cũng sâu thêm vài phần.

Mọi người đều nói Quận chúa xử lý mọi chuyện vừa gần gũi lại vừa đúng mực. Thường ngày bà cũng được Quận chúa ban thưởng không ít, tuy không nhiều lắm nhưng cũng là có ý khách sáo, mà thế chẳng phải cũng làm cho người khác vui vẻ hay sao ?

Chẳng trách bọn nha đầu bên cạnh chủ nhân nhanh nhẹn, không lảng vảng trước mặt Thế tử, chỉ hầu hạ trước mặt Quận chúa thôi.

Theo lẽ thông thường thì không phải bọn nha đầu thích Thế tử nhất hay sao?

Nghĩ đến việc này, Trần ma ma đột nhiên nghĩ đến vị Thế tử hành sự thủ đoạn tựa như Diêm vương trong nhà mình, không nhịn được rùng mình một cái, đến cuối cùng vẫn là cảm thấy Quận chúa tốt hơn.

Tuy thường ngày Quận chúa tức giận cũng nổi cơn lôi đình, nhưng sẽ không ra tay đòi mạng người phải không?

“Dù gì mà nói thì... Quận chúa cũng là đầu quả tim của công chúa và ngài Quốc công, hằng ngày chúng ta hầu hạ còn không kịp, nói gì đến vất vả chứ?"

Nha đầu kia là người tâm phúc bên cạnh Quận chúa, Trần ma ma cũng không dám thất lễ, cười xoà nói vài lời tốt lành, ánh mắt liếc nhanh đầu tóc của nha đầu đó, thấy trên đầu tóc của nàng trang sức không giống mấy ngày trước, bây giờ nàng đang cài một cây trâm Phượng hoàng ngậm châu, hạt châu sáng ngời, trong lòng liền sinh ra một chút tính toán , vừa nghĩ xem trong nhà có đứa cháu nào có tiền đồ một chút xứng đôi với nàng hay không, trên mặt liền xuất hiện nụ cười.

Nếu có thể cưới một nha hoàn quản sự bên cạnh Quận chúa...

Nha đầu đó thấy ánh mắt mập mờ của bà, trong lòng liền đoán ra được vài phần, lại làm như không biết, dẫn bà đến phòng bên cạnh, trên miệng chúm chím cười hỏi, “Ma ma sao lại vội vàng tới đây, đến cùng là có chuyện gì?”

“Ta có vài lời muốn nói với Quận chúa.” Thấy nha đầu kia vén rèm phòng bên, Trần ma ma còn chưa thấy người đã ngửi được mùi hương hoa mai trắng thoang thoảng bay ra, chỉ thấy hai cái đầu một lớn một nhỏ trước bàn, một cô bé vô cùng thanh tú, khuôn mặt không hề trang điểm đứng sau bàn, lúc này nàng đang mặc một thân váy màu lục như nước hồ , cầm tay bé trai tám tuổi trắng nõn đáng yêu có dung mạo giống nàng đến tám phần ngồi trước bàn tập viết gì đó, ánh mắt và thần thái trầm mặc dịu dàng, dường như chỉ cần nhìn thấy nàng, sự bực bội trong nội tâm liền chậm rãi lắng xuống.

Trước bàn còn có một nha đầu xinh đẹp, đôi mi thanh tú chau lại lộ ra vài phần lanh lợi, trong tay cầm một chiếc bình lưu ly màu trắng cắm hoa hồng mai, cười hì hì đang nói gì đó.