Mạc Tinh một mình ở trong hậu viện của Minh Dạ xuất ra một quyền.
Một thân công lực bị Minh Dạ phong bế, được, lúc trước nàng có thể luyện ra, hôm nay nàng cũng có thể luyện lại từ đầu, huống chi bây giờ nàng cũng tiện nghi hơn lúc trước, chiêu số tâm pháp đều có sẵn, nàng tự mình luyện là được rồi.
Chỉ cần nàng có quyết tâm, lo gì không có một ngày thành công.
Thương thế trên người vốn đã khép lại, trọng thương trên ngực nhờ đại phu của Minh Dạ mang tới đã trị liệu tốt được năm phần, còn lại chỉ cần điều dưỡng là có thể chậm rãi khôi phục, chỉ là không gấp gáp được.
Một quyền đánh ra theo tâm mạch, Mạc Tinh mặc một thân y phục màu lam nhạt, dường như dung hợp với màu đen trong màn đêm.
Minh Dạ dẫn người đi chính sảnh thảo luận chính sự, đến nhà khách có khách đến thăm, tuy nhiên ba Hải Vương kia còn chưa tới, nhưng vẫn có rất nhiều nhân vật lớn đã đến, Minh Dạ với tư cách là người đứng đầu tổ chức đại hội lần này cần phải lộ mặt chào hỏi một chút.
Lúc này đúng là cơ hội tốt của nàng.
Không để ý đến phồn hoa náo nhiệt trên hải đảo, gió nổi mây phun, những thứ này đều không liên quan tới nàng, Minh Dạ không dám độc chiếm lấy Tượng hải thần này, sợ rước lấy tai hoạ, cho nên hai tay chuyển nó đi, nhưng vẫn lòng có tính toán, mượn cơ hội muốn làm chuyện gì đó, những chuyện này đều không nằm trong phạm vi nàng quan tâm, nàng chỉ quan tâm bản thân mình.
"Vù vù." Quyền phong đánh ra, không có sắc bén mạnh mẽ như ngày xưa, chỉ có thở hào hổn hển, nhưng Mạc Tinh đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt kiên nghị, kiên quyết, đó là sự chấp nhất và dốc sức liều mạng mà không có bất kỳ người nào có thể quấy nhiễu.
Hậu viện to như vậy, trong lúc này cũng chỉ có một mình Mạc Tinh.
"Hừ." Đang lúc Mạc Tinh đang luyện công, một tiếng hừ lạnh đột nhiên truyền đến.
"Y như vẹt, bằng vào ngươi cũng xứng học tập võ công?" Giọng nói chua ngoa truyền đến, Mạc Tinh thu quyền, không cần quay đầu lại xem cũng biết đó là hoa Khổng tước Nhã Ngư trên Huyền đảo ngày ấy.
Nàng thở ra một hơi, không thèm quan tâm đến lời nói cố ý khinh miệt của hoa Khổng Tước Nhã Ngư mà xoay người rời đi.
Nhã Ngư thừa dịp Minh Dạ không có ở đây mà tìm tới, vừa thấy một nữ nô nho nhỏ như Mạc Tinh lại có dáng vẻ ngông ngênh như thế, không thèm quan tâm đến lời nói của nàng ta đã xoay người rời đi, đôi mắt vốn đã oán độc giờ lại tăng vẻ cay nghiệt.
"Nô tài to gan, dám bất kính với Bổn công chúa." Nàng ta gầm lên giận dữ, roi da trong tay Nhã Ngư cũng đánh tới Mạc Tinh.
Roi xé không khí, vang lên âm thanh bén nhọn phá không, một roi này xen lẫn sức mạnh và nội lực, cơ thể Mạc Tinh như vậy, trên người không có nội lực, nếu như bị đánh trúng tất nhiên chết là điều không thể nghi ngờ, Nhã Ngư lúc này đã có ý muốn gϊếŧ người.
Mạc Tinh nghe tiếng gió phân biệt vị trí, trong tay không biết đã cầm chặt cục đá nhỏ tự lúc nào, cũng không quay đầu lại mà phóng thẳng tới điểm huyệt Nhã Ngư.
Mặc dù đánh ra sau lưng, nhưng nhận thức huyệt rất chuẩn, dường như không sai chút nào, tuy nội lực nàng không có, nhưng nhãn lực vẫn còn, độ chính xác vẫn còn.
Nếu như viên đá này đánh trúng, cho dù Mạc Tinh không có nội lực cũng sẽ khiến Nhã Ngư không chết cũng tàn phế.
Mạc Tinh nàng như hổ đi lạc đồng bằng, đã bị Minh Dạ lấn áp thì thôi, nhưng nếu một cô ả tầm thường cũng có thể gào lên với nàng thì nàng há còn là chính nàng nữa sao?
Ban đêm thanh tĩnh, âm thanh viên đá xé gió bay tới tuy nhỏ nhưng cũng bị Nhã Ngư nghe thấy, trên mặt Nhã Ngư lập tức khẽ biến, roi dài trong tay vung lên, không kịp quất Mạc Tinh, run tay đánh tới viên đá.
Một công chúa chỉ biết mê trai có thể có bao nhiêu tu vi, roi dài trong tay là một vật dư thừa, khẩn cấp đánh ngược lại, không đυ.ng tới viên đá mà lại nhắm tới nàng ta, khiến nàng ta không khỏi hoảng hốt.
Nàng ta hoảng sợ quên cả hét lên, trong đêm tối đột nhiên bắn ra ba viên đá, hai viên thẳng kích bắn về phía hai viên đá đang bắn đến Nhã Ngư, một viên đánh về phía roi dài kia.
Ba tiếng va chạm thanh thúy vang lên hết sức rõ ràng trong bóng đêm tĩnh lặng, Mạc Tinh đưa lưng đi phía trước Nhã Ngư nghe thấy, cánh tay giương lên, lại ném hai viên đá vọt tới Nhã Ngư, đồng thời dưới chân bước nhanh hơn đi về nơi có người của Minh Dạ.
Nhã Ngư vừa thấy sau lưng có người, tâm thần kinh hãi lập tức định thần, đố kỵ và oán hận một khắc dường như ngập trời, còn dám động thủ với nàng.
Nàng ta lập tức quát lớn một tiếng, đá lớn phóng tới trước mặt Mạc Tinh, giơ roi đánh tới Mạc Tinh, roi bay như múa, tuy đang tức giận nhưng tầng tầng lớp lớp roi như múa của nàng ta roi nào cũng đầy uy lực.