Mạc Tinh một mực giả bộ ngủ cũng đã hiểu, trong lòng cũng sảng khoái, nếu bây giờ tình thế không như thế này, nàng thật muốn lớn tiếng khen hay, khiến nàng thành ra như thế này, Minh Dạ tốt nhất là chết không có chỗ chôn.
"Đại ca, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?" Giọng nói Tước Vũ bắt đầu thận trọng .
"Bây giờ nghìn vạn dặm vùng biển xung quanh và Ba đại lục, sợ là đều công khai ám toán Đông Hải ta đến rồi." Nhẹ nhàng gõ lên mép giường, giọng nói vang lên, vốn là chuyện cấp tốc nhưng nghe vào giọng Minh Dạ lại chẳng lo lắng chút nào.
"Đại ca..."
"Đồ rơi vào tay ta, muốn ta giao ra thì có phần khó đấy." Giọng nói lười biếng dường như hỏi ý kiến của mình, mang theo có chút phiền não nhưng lại mang theo sự bình tĩnh.
"Đại..." Tước Vũ muốn nói gì nhưng lời nói lại nghẹn nơi cổ họng, không nói nên lời, Mạc Tinh biết Minh Dạ đã cản lại.
"Vấn đề này ta sẽ xử lý, muội nên làm cái gì thì làm cái đó, không cần lo lắng." Giọng nói bình bình vang lên, dĩ nhiên có ý muốn tiễn khách.
Không nhiều lời, không giữ lại, Tước Vũ cũng nhanh chóng đi ra.
"Nghe đủ rồi đấy." Tước Vũ vừa bước chân ra khỏi, Minh Dạ đã liền quay đầu.
Mạc Tinh nghe nói vậy cũng không tiếp tục giả vờ, mở mắt ra lạnh lùng nhìn Minh Dạ, vẻ rét lạnh trong mắt vẫn nồng đậm.
Mạc Tinh bị bệnh mấy ngày như vậy, lại đã là người của hắn, Minh Dạ thấy vậy cũng không giận, thò tay chậm rãi vuốt ve đôi má Mạc Tinh, cúi đầu xuống dừng lại cách gương mặt Mạc Tinh khoảng mười tấc.
Đôi mắt yêu mỵ đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Mạc Tinh, ánh mắt chợt lóe lên, gằn từng chữ một: "Đừng vội mừng quá sớm, nàng đã là người của ta, ta sống nàng sống, ta không sống nàng cho rằng ta sẽ cho phép nàng sống sót sao?" Nói đến đây, ánh mắt hắn sâu thẳm, lời nói vừa dứt liền cúi đầu xuống, đầu lưỡi liếʍ trên cánh môi có chút đỏ hồng của Mạc Tinh, giọng nói khàn khàn nói: "Hoặc là nàng cho rằng một mình bổn vương không đủ, còn muốn hầu hạ thêm những người khác..."
Hắn như hủy diệt, Mạc Tinh sống là nữ nô của hắn, nếu hắn chết cũng không tới lượt người khác cướp đi đem làm nữ nô.
Một lời còn chưa nói hết, Minh Dạ đột nhiên khẽ động một tay chế trụ bàn tay Mạc Tinh đã chém tới gáy hắn.
"Đúng là mèo con, móng vuốt thật sự rất sắc bén." Trên mặt Minh Dạ tràn đầy yêu mỵ mỉm cười, nụ cười khi chiếm hết thế thượng phong.
"Nhưng móng vuốt quá sắc cũng không tốt, tổn hại đến mèo con của bổn vương, bổn vương sẽ đau lòng đấy." Nói đến đây, tròng mắt Minh Dạ khẽ động, dịu dàng như tan chảy.
"Ngươi... Dám..." Mạc Tinh bị áp chế trên giường, chỉ nghẹn được hai chữ từ trong cổ họng..."Ngươi nghĩ sao?" Lời nói nhu hòa vang lên bên tai Mạc Tinh, hai ngón tay Minh Dạ đã điểm lên huyệt giữa Mạc Tinh đàn, Bách Hối Nhị Huyệt.
Nháy mắt, Mạc Tinh chỉ cảm thấy đan điền trống rỗng, nội lực nàng tích lũy liền biến mất vô tung vô ảnh, Minh Dạ đã che đi võ công của nàng.
Nghiến chặc hàm răng, Mạc Tinh lạnh lùng trừng mắt nhìn Minh Dạ đang cười vạn phần khoan khoái dễ chịu.
Hận này, nàng nhất định phải đem Minh Dạ nghiền xương thành tro.
Dứt khoát đứng lên, Minh Dạ vung ống tay áo, thản nhiên nói: "Về sau tốt nhất thông minh cho Bổn vương một chút, nên nói cái gì không nên nói cái gì, chính ngươi hiểu rõ, nếu không Bổn vương không bảo đảm ngươi có thể sống đến ngày có thể gϊếŧ của ta." Tiếng nói vừa dứt, Minh Dạ đi nhanh ra hướng bên ngoài tẩm cung.
Trong tẩm cung, năm ngón tay Mạc Tinh nắm chặc thành quyền, trong mắt dường như phun huyết.
Những ngày tiếp theo, Minh Dạ bề bộn không thấy bóng dáng, Mạc Tinh một mình ở trong tẩm cung của Minh Dạ.
Cận vệ, người hầu lúc trước gặp Minh Dạ không có phân phó xuống, liền mời Mạc Tinh trở lại gian phòng nữ nô lúc trước để hầu hạ, từ trước đến giờ không có nữ nhân nào có thể ở qua tẩm cung này, bởi vậy cũng không dám tự tiện làm chủ, chỉ đem Mạc Tinh nằm trên giường mấy ngày nay trở thành chủ tử mà hầu hạ, mà không phải là một cái nữ nô địa vị thấp.
Đại phu kia Minh Dạ cũng không có gọi về, bởi vậy cũng không dám quay về, mỗi ngày đều bắt mạch, châm cứu cùng bốc thuốc cho Mạc Tinh.
Tổ yến thượng hạng dường như như xuất ra như nước chảy cho Mạc Tinh dùng, tính cách Mạc Tinh cực kì cứng cỏi, chịu đựng đại nhục này, chẳng những không có cam chịu, ngược lại ai đến cũng không có cự tuyệt, dưỡng tốt thân thể mới có ngày báo thù được, trước hết phải có tiền vốn sau đó mới có thể tính đến những thứ khác.
Sau khi một phen bồi bổ lại, Mạc Tinh đem cái thân thể suy yếu trầm trọng, trong phút chốc liền chuyển thành khuôn mặt hồng nhuận, thân thể rất nhanh đã khôi phục.
Mà tin tức nho nhỏ Đông Phương Ám Hoàng Minh Dạ chuyên sủng một nữ nô Mạc Tinh cũng rất nhanh đã truyền bá đi ra ngoài.