Phượng Nghịch Cửu Thiên

Chương 10

Nhưng với thân thủ của Minh Dạ, lúc này Mạc Tinh có thể hoàn hảo tránh đi nhưng thân thể đang bị trọng thương như vậy, thua chỉ là vấn đề thời gian.

Một chưởng đánh xuống, hung tợn đánh vào ngực Mạc Tinh.

"Phụt." Mạc Tinh lập tức cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi bắn ra, văng tung tóe trên mặt đất, ngũ tạng đảo lộn, đau đớn ập đến trong nháy mắt, dường như không thể cử động tay, thân thủ cũng dừng lại.

Minh Dạ thấy vậy liền dùng hai ngón tay điểm yếu huyệt trên người Mạc Tinh, vung tay áo lên ôm lấy Mạc Tinh.

Cổ tay vung lên, Minh Dạ kéo tấm lụa mỏng trên người Mạc Tinh xuống, con mắt lạnh lùng nhìn lướt qua trước ngực và sau lưng Mạc Tinh, vết thương bị mũi tên bắn qua hoàn toàn hiện ra trước mắt Minh Dạ.

"Xem ra cô quả thật là người không khiến người khác ưa thích nổi."

Lời nói trào phúng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Mạc Tinh nắm chặt nắm đấm, trong mắt hiện ra ngọn lửa giận dữ tợn, hắn dám nói nguyên do nàng bị thương ra như vậy.

Ánh mắt phẫn nộ, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, không biết Minh Dạ đã chết bao nhiêu lần.

Minh Dạ thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng, ôm cổ Mạc Tinh đang bị điểm huyệt đạo không thể động đậy lách mình đi đến bên giường, thoáng một cái đè ép xuống.

"Bổn vương nói cho cô biết, trên địa bàn của Bổn vương, rồng cũng phải nghe lời ta, hổ cũng phải nằm xuống vì ta, muốn so chiêu cùng Bổn vương, cô bây giờ còn chưa đủ tư cách." Nghĩ tới sự việc trong hồ, Minh Dạ cảm thấy hạ thân lại bắt đầu đau, khuôn mặt kia vốn tà mị bây giờ lại càng phát ra vẻ yêu nghiệt, Minh Dạ hắn tung hoành trên biển nhiều năm như vậy lại có thể bị nhục nhã trong tay nữ nhân như thế này.

Vén tóc dài của Mạc Tinh lên, Minh Dạ dùng tay chống đỡ sau lưng Mạc Tinh, một luồng nội lực hùng hậu lập tức xâm nhập vào thân thể Mạc Tinh, tay kia không biết lấy dược hoàn ra từ đâu, cường ngạnh nhét vào trong miệng Mạc Tinh, cưỡng ép Mạc Tinh nuốt xuống.

Một dòng nước ấm chảy vào bụng, Mạc Tinh nhướng mày, Minh Dạ muốn gì? Muốn kéo dài tính mạng cho nàng?

Không đợi nàng suy tư, Minh Dạ dời thân thể nàng dựa vào hắn, thò tay đến mép giường bên cạnh lấy khung sắt, dùng kìm sắt kẹp ra một vật, đốt khối sắt thành màu đỏ bừng, trở tay cực kỳ lưu loát in lên sau gáy Mạc Tinh.

"Ah..." Mạc Tinh đang dựa vào Minh Dạ lập tức cảm thấy sau gáy đau đớn đến tận xương tủy, kêu lên một tiếng, thân thể phản ứng kịch liệt một cái, khí tức giữa ngực và bụng hỗn loạn, thân thể suy yếu dường như không thể hít thở không khí.

Mà lúc này, nội lực Minh Dạ giống như một hồ nước bao vây lấy Mạc Tinh, duy trì hơi thở của Mạc Tinh, viên đan dược đã uống cũng làm ổn định trái tim của Mạc Tinh.

"Nô ɭệ của Bổn vương phải có ấn ký của Bổn vương." Lời nói tàn khốc vang lên bên tai, dung nhan yêu mỵ của Minh Dạ lúc này trong mắt Mạc Tinh lại giống như một Ác Ma.

Mùi da thịt cháy khét bay ra khắp nơi trong tẩm cung, nửa ngày sau, Minh Dạ ném khối sắt xuống, lấy dược từ bên trên khung sắt thoa lên vết thương trên gáy cho Mạc Tinh.

Cũng không biết Minh Dạ dùng cái gì, Mạc Tinh đang chìm vào hôn mê cảm thấy sau gáy nhẹ nhàng khoan khoái, lúc nãy vừa mới đau đớn đến tột cùng, một mảnh mát lạnh này dường như không đau đớn như vừa rồi.

Không đợi nàng trợn mắt, bên tai đã vọng lên một giọng nói: “Đây mới chỉ là bắt đâu.”

Sau đó cơ thể lệch ra, Mạc Tinh bị đặt lên giường một cách hung dữ.

“Dám động đến chỗ quan trọng của ta, mượn thứ quý giá nhất của nàng đến bồi thường vậy.” Đưa tay giật lấy y phục trên người xuống, Minh Dạ liền trở thành khỏa thân, áp xuống người Mạc Tinh.

Dám động vào mệnh căn của hắn, dám muốn hắn đoạn tử tuyệt tôn, Minh Dạ hắn có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục.

Nàng mở to mắt, trong mắt dán tơ máu, ánh mắt dán lên người Minh Dạ ở trên người nàng, nói từng chữ từng chữ một: “Hôm nay tốt nhất là gϊếŧ ta đi, nếu không sau này nhất định ngươi sẽ phải chết trong tay ta.”

Quyết tuyệt lạnh băng, không chút nghi ngờ.

Minh Dạ nghe vậy, giận quá thành cười, cười lớn nhìn chằm chằm Mạc Tinh, gay gắt nói: “Vậy bổn vương mỏi mắt trông chờ.”

Dứt lời liền cúi xuống hôn hít lấy thân thể trắng noãn, chậm rãi xuống dần, xuống dần...

Trong mắt đã hiện lên tia máu, Mạc Tinh cắn chặt răng, không thể phản kháng, không có năng lực phản kháng, nàng đường đường là Băng Vũ Nguyệt lại bị vũ nhục như ngày hôm nay......

Chân bị tách ra, Minh Dạ tiến vào.

Không thua gì đau đớn sau gáy lúc nãy, cơn đau lập tức truyền đến, bộ phận kia lúc trước bị nàng hung dữ đánh trúng lúc này dâng trào, phẫn nộ xông vào thân thể của nàng.

Nàng hung tợn cắn vào bả vai không ngừng lắc lư, răng ngà dường như muốn xuyên qua lớp da thịt màu đồng của Minh Dạ, xâm nhập vào bên trong huyết nhục.