Phượng Nghịch Cửu Thiên

Chương 5

Ở cửa gian phòng, Băng Vũ Nguyệt hít một hơi thật sâu, sau đó nắm chặt thanh đao đẩy cửa bước ra.

Trên boong thuyền rất yên tĩnh, chỉ có lính canh đang huyên thuyên trên đầu tàu bẩn thỉu.

Băng Vũ Nguyệt nghe ngóng qua, nàng không đi về hướng đuôi thuyền mà quay người đi về nơi thành viên trong thuyền tụ tập.

Xa xa có tiếng huýt sáo nhè nhẹ, tên hải tặc mặt mày dữ tợn kia lại trở về, Băng Vũ Nguyệt im hơi lặng tiếng đi theo.

Ánh băng lóe lên, máu tươi phun ra, tên hải tặc mặt mày dữ tợn kia còn chưa kịp phản ứng thì đã nghiêng người ngã xuống.

Băng vũ Nguyệt khẽ đỡ lấy hắn ta, đặt hắn ta nằm xuống không chút tiếng động nào.

Buông thi thể tên hải tặc ra, Băng Vũ Nguyệt chỉ cảm thấy cổ ngòn ngọt, một dòng nóng ngai ngái phun lên cổ họng, một chiêu này của nàng đã khiến thương thế càng nặng hơn.

Nàng tựa vào thành thuyền thở dốc, thương thế này quá nặng rồi.

Nghỉ ngơi mất một lát, Băng Vũ Nguyệt lại động đậy, nắm chặt thanh đao dơm dớp máu đi tới đuôi thuyền, ở đó treo thuyền gỗ nhỏ, là đồ dự phòng để chạy trốn.

Đuôi thuyền không có ai, Băng Vũ Nguyệt áng theo trí nhớ tìm vị trí của thuyền dự bị, nàng mặc dù chưa từng trải qua thời gian trên biển nhưng lại đã ngồi không ít thuyền lớn nhỏ.

Trong lúc nhốn nháo, nàng phát hiện ra mấy chiếc thuyền bị thắt đuôi lại.

Băng Vũ Nguyệt giơ tay chém xuống, mấy đao đã chém đứt dây buộc đuôi thuyền, hai chiếc thuyền nhỏ lập tức bị sóng giật ra, biến mất khỏi tầm mắt của Băng Vũ Nguyệt.

Băng Vũ Nguyệt giữ lấy dây của chiếc thuyền cuối cùng, nàng cắn ngang con dai, tay nắm lấy dây thuyền trèo xuống thuyền nhỏ.

Hôm nay nàng gϊếŧ tên đầu lĩnh, nếu không bỏ trốn nhanh thì chẳng biết sẽ có chuyện gì.

Vừa đặt chân xuống thuyền, ở trên thuyền lớn bỗng nhiên vang lên tiếng reo hò đánh trống ầm ỹ, âm thanh liên tiếp khiến người ta giật mình.

Trong lòng Băng Vũ Nguyệt trầm xuống, chẳng lẽ bị phát hiện nhanh vậy sao?

Còn chưa kịp nghĩ gì, Băng Vũ Nguyệt đã nghe được tiếng hô to: “Không hay rồi, không hay rồi, hải tặc, nhiều hải tặc lắm.”

Nhiều hải tặc?

Động tác của Băng Vũ Nguyệt ngưng lại, đám này đã là hải tặc rồi, sao còn sợ hải tặc nào nữa?

Chỉ thấy chỗ đường chân trời phía trước, một dải đèn dầu lóng lánh, ở giữa là năm chiếc thuyền hải tặc đang điên cuồng chạy tới đay, mà sau phía sau bọn họ còn là cả một bầu trời lửa, thuyền hải tặc đông nghịt bao phủ một vùng biển, đang từ từ tiến tới.

Hải tặc công kích hải tặc.

Băng Vũ Nguyệt sáng tỏ trong lòng, trên lục địa Vân Khung, hải tặc nổi lên khắp nơi, chiếm đoạt của cải, tranh chấp phe phái, đây là một chuyện rất bình thường.

Trong nháy mắt, hải tặc trên thuyền đều bị đánh thức, quần áo còn chưa kịp mặc tử tế, thất tha thất thểu chạy ra ngoài, hỗn loạn hết cả lên.

Băng Vũ Nguyệt thấy vậy liền định quay người nhảy xuống, lúc hỗn loạn thế này không chạy thì còn đợi lúc nào?

Nhưng ngay tại lúc Băng Vũ Nguyệt hít sâu một hơi, chuẩn bị nhảy xuống, không biết từ lúc nào một chiếc thuyền hải tặc đen đã lù lù tới phía sau, bó đuốc chiếu sáng mọi thứ.

Xung quanh đã bị vây kín toàn bộ.

Băng Vũ Nguyệt đang nhấc chân thấy vậy thì nghiến chặt răng.

Có thể thấy đám hải tặc này đang bị năm thuyền hải tặc vậy quanh, bọn họ đánh bậy đánh bạ lại vào phải khu vực của ngời khác, lúc này bị bao vây tứ phía, dưới ánh lửa sáng rực thế này, nàng có đi cách gì cũng bị phát hiện.

Nàng chậm mất một bước, nếu không gϊếŧ tên mặt mũi dữ tợn kia thì hẳn bây giờ đã ra khỏi vòng vây này rồi.

“Ầm.” Một tiếng nổ vang.

Xa xa có một chiếc thuyền hải tặc bị vây quanh, đầu thuyền sáng lóng lánh, ánh lửa chói mắt nở rộ trong đêm như một đóa hoa.

Hoa lửa sáng rực, nương theo ánh sáng chói mắt kia, đầu thuyền kia chậm rãi chìm xuống biển.

Một tiếng gầm thét vang lên.

Là pháo chạm pháo mới có thể tạo ra kết quả như vậy, Băng Vũ Nguyệt nhíu chặt hai hàng chân mày, trang bị thật mạnh.

“Là Đông Phương Ám Hoàng, là Đông Phương Ám Hoàng gϊếŧ Linh Vương.” Tiếng thét chói tai vang lên, đám người trên thuyền hải tặc này càng thêm rối loạn.

Đông Phương Ám Hoàng, hải vương Minh Dạ, Băng Vũ Nguyệt nhìn ngọn lửa bay múa, đám người vẫn đứng đó, khuôn mặt tàn khốc, người này nàng có nghe nói qua, là một trong tứ vương, vô cùng lợi hại, có thể sánh ngang với vua của ba đại lục.

Nàng nghiến chặt răng, sớm không tới, muộn không tới, cứ nhè lúc nàng làm chuyện tốt mà tới.

Ánh lửa rầm trời, pháo bay múa trong không trung, những quả cầu sắt và cầu lửa vọt qua không trung, tạo nên âm thanh như quỷ khóc, dưới bóng đêm càng thêm dữ tợn.

Vô số người nhảy ra khỏi thuyền muốn thoát thân.

Không ai trốn thoát, toàn bộ đều bị đám người quanh Đông Phương Ám Hoàng gϊếŧ chết.

Băng Vũ Nguyệt thấy vậy liền chậm rãi xoay người đứng vào thuyền, động tác như vậy khó tránh khỏi bị phát hiện, cũng may nàng biết bản thân bị thương quá nặng, không thể lặn xuống nước, nếu không nàng cũng đã sớm nhảy.