Băng Vũ Nguyệt thấy vậy, lông mày nhíu lại, xem ra đám người này là hải tặc.
Nàng đang ở trên biển sao?
Nhìn buồng nhỏ kia còn tưởng là đang chạy trên sông, nhưng đám người này là hải tặc, nói khác khác, nàng đã ra khỏi thành đô Hàn chiêu, ra khỏi đại lục Hàn Chiêu rồi.
Lông mày nàng vẫn nhíu chặt, xem ra thời gian nàng hôn mê cũng không ngắn.
“Triệu lão tam, ngươi nhanh lên chút.” Băng Vũ Nguyệt đang nghĩ, bên cạnh đã có tiếng một tên hải tặc không kiên nhẫn mà thúc giục.
“Nhanh làm quái gì, đằng kia không phải vẫn còn một ả sao?” Giọng nói đàn ông như phát ra từ cuống họng vịt đực vang lên.
Vừa dứt lời, một bàn chân đã dẫm lên đùi Băng Vũ Nguyệt thăm dò, khiến nàng đau suýt ngất.
“Thất tiểu tử, ả này có nhúc nhích mẹ gì đâu, chơi xác chết thế này thì sao đủ ghiền, đợi cho ả dưỡng thương chút đã.” Một giọng thô như chiêng đồng lại vang lên.
“Thất tiểu tử, lão đại vừa ý con ả đó đấy, ngươi dám động vào hả?” Gã đàn ông vừa nhào vào cô gái dịu dàng kia mà phát tiết bây giờ đang vừa đè quần, vừa nói vẻ âm trầm.
Bàn chân dẫm lên đùi Băng Vũ Nguyệt lập tức rụt về, Thất tiểu tử kia lập tức cười hì hì nói: “Chẳng trách nhìn duyên dáng vậy, lão đại quả thật là có con mắt tinh tường.”
Nghe thấy những lời này, chân mày Băng Vũ Nguyệt nhăn lại, bề ngoài cả nàng thế nào nàng tự rõ, không tính là khuynh thành tuyệt diễm, đoan đoan chán chánh, nhưng không thể coi là đẹp mắt được, không ngờ nàng thế này mà mấy tên hải tặc cũng coi là đẹp.
“Nói nhảm, không có con mắt tinh tường thì hắn đoạt từ thủ hạ của Ngô lão tam làm gì, cơ thể rách rưới như vậy cũng không dùng luôn được, còn phải nuôi ả, bề ngoài không xinh đẹp thì ai thèm?”
Trong phút chốc, những gã đàn ông kia đã cách xa Băng Nguyệt Vũ, tụ lại bên cạnh ba cô gái kia mà phát tiết.
Băng Vũ Nguyệt nghe mà không giải thích nổi được chút gì, nhưng hiển nhiên chuyện này không hề có lợi cho nàng, hình như vẫn còn cái gì đó mà nàng chưa biết.
Trong tai văng vẳng âm thanh da^ʍ uế, tiếng phụ nữ đau khổ cầu xin, Băng Vũ Nguyệt chậm rãi nhắm hai mắt lại, bây giờ bản thân nàng còn khó bảo toàn, quả thật lực bất tòng tâm.
Một phòng mê hoạn.
Hôn mê, rồi tỉnh lại, tỉnh lại, rồi lại hôn mê.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, vết thương của Băng Vũ Nguyệt cũng dần tốt lên, bắt đầu kết vảy, tuy nội thương rất nặng, không thể khỏi trong nửa năm hay một năm, nhưng vết thường ngoài da đã lành kha khá.
Truyền càng lúc càng trôi xa, Băng Vũ Nguyệt biết lúc này đã cách đại lục Hàn Chiêu rất xa rồi.
“Mạng của cô cũng thật lớn, ta còn nghĩ cô không sống nổi nữa.” Hôm sau, cô gái yếu đuối kia vừa xức thuốc lên vết thương cho Băng Vũ Nguyệt, vừa khẽ nói.
Băng Vũ Nguyệt liếc nữ tử kia, nhẹ gật đầu rồi cũng không nói gì, nàng là kiểu người thiên vị nhưng chuyện này, lệch đi một ly là sai cả ngàn dặm.
Những cô gái này trong tay hải tặc cũng chỉ có một tác dụng, chính là để làm ấm giường, dùng để giải quyết sinh hoạt buồn tẻ trên biển, còn sống bị hưởng dụng, chết lại bị ném xuống biển, cũng là một đám người tội nghiệp, bởi vậy Băng Vũ Nguyệt mặc dù Băng Vũ Nguyệt có lạnh lùng nhưng vẫn trả lời nàng ta.
Nữ tử yếu đuối kia qua mấy ngày cũng đã quen với thái độ của Băng Vũ Nguyệt, cũng không để ý mà thuần thục cởi bỏ quần áo cho nàng.
“A, sao lại chảy máu rồi? Không phải hôm qua đã ngừng chảy máu rồi sao?” Nữ tử yếu đuối kia nhìn miệng vết thương dữ tợn trên ngực Băng Vũ Nguyệt vốn đã đóng vảy, hôm nay lại chảy một đống máu, không khỏi la hoảng.
Băng Vũ Nguyệt lạnh như băng, khuôn mặt lo sợ không yên, đôi mắt sáng như sao lỡ đãng đảo qua cửa phòng nhỏ trên tàu, một gã đàn ông đang quay người đi ra ngoài.
Nàng âm thầm cười lạnh một tiếng, nàng bị thương nghiêm trọng như vậy, không dưỡng nửa năm há có thể khôi phục được, đám hải tặc vô nhân tính này sẽ chờ nàng khỏi mới động vào nàng sao? Đúng là vọng tưởng, đoán chừng chờ đến khi vết thương đóng vảy rồi nàng cũng chẳng thoát nổi kiếp sống như những cô gái này,
Bởi vậy mỗi lần vết thương kết vảy, nàng lại thừa dịp ban đêm xé rách nó ra, lúc này một thân công lực của nàng dường như mất đi chín tầng, muốn xoay chuyển tình thế chỉ có chờ, chờ và chờ, không ngừng khiến mình bị thương để tranh thủ thời gian.
Nữ tử yếu đuối kia lại thương tiếc luống cuống tay chân băng bó vết thương cho Băng Vũ Nguyệt, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, ngưng nội lực điều dưỡng.
Thời gian đảo mắt trôi đi, sắc trời đã dần tối đen xuống.
Băng Vũ Nguyệt bị nhốt trong khoang thuyền hơn một tháng vẫn chưa đi được bước nào ra ngoài, chỉ có thể dựa vào biến hóa của sắc trời mà phỏng đoán thời cơ, áng chừng ánh sáng ngoài khoang thuyền lại ảm đạm, khuôn mặt Băng Vũ Nguyệt lại lạnh như băng, bây giờ nàng đã càng lúc càng cách xa đại lục Hàn Chiêu rồi.