Nói xong, Văn phu nhân nhấp một ngụm trà, trong lòng có phần nghi hoặc.
Cố Cẩm Triêu bảo mình đến ngắm hoa, chẳng hiểu vì sao lại đưa mình đến gian nhà tây uống trà, nói chuyện phiếm. Thời gian của bà cũng không có nhiều... Đang nghĩ hay là nói một tiếng, bà lại đột nhiên nhìn thấy một nha đầu vén mành đi vào.
"Tiểu thư, Vũ Trúc đã chuyển mấy cụm hoa sơn trà mà người bảo vào nhà ấm trồng rồi, còn mấy cụm hoa ở phòng khách thì chưa chuyển."
Cẩm Triêu nhìn thoáng qua Thanh Bồ, ngầm hiểu ý.
Nàng bảo Vũ Trúc tiếp tục ở lại sương phòng của Lý phu nhân nhìn xem, nếu Cố Lan đến thì lập tức báo cho nàng.
Tính tình của Cố Lan trước nay luôn nâng cao giẫm thấp*, vì muốn nâng cao chính mình mà tận lực giẫm đạp nàng. Cũng không biết muội ta sẽ làm thế nào để trấn an Lý phu nhân, Cẩm Triêu rất muốn đi nghe thử một chút, nhân tiện đưa Văn phu nhân đi nghe cùng.
[*] Nâng cao giẫm thấp: gặp kẻ mạnh hơn mình thì bợ đỡ, gặp kẻ yếu hơn mình thì bắt nạt.
"Hoa đã chuyển chết rồi. Văn phu nhân, hay là người cũng đến phòng ấm xem thử cùng tôi?" Cẩm Triêu cười cười, mời Văn phu nhân cùng đi.
Lúc này Văn phu nhân mới nhẹ nhàng thở phào, lại hỏi Cố Cẩm Vinh: "Đại thiếu gia có muốn cùng đi xem hay không?"
Mặc dù không cần lấy lòng Cố Cẩm Triêu nhưng Cố Cẩm Vinh cũng không vì thế mà lạnh lùng với nàng, chỉ cứng ngắc đứng một bên: "Vậy mà ta lại không biết đến tài nghệ trồng hoa sơn trà của trưởng tỷ, đi theo tỷ mở mang kiến thức cũng tốt.”
Cẩm Triêu cùng bọn họ đi đến noãn phòng. Hoa sơn trà bên trong đã tàn, nhưng các loại hoa khác trong phòng lại đến kì nở rộ. Có Kiến lan, có Huệ lan, cả giống hoa nhài Bảo Châu mà nàng trồng cũng nở hoa đầy cành, cánh hoa tầng tầng lớp lớp giống như những quả tú cầu nho nhỏ ngày cầu thân.
Văn phu nhân kinh ngạc hỏi: "Những thứ khác thì không cần nói đến, nhưng giống hoa nhài Bảo Châu này nở thật đẹp."
Cẩm Triêu cười với Văn phu nhân: "Loại hoa này thích sống ở nơi có hơi ẩm nhẹ, không dễ trồng được ở Yên kinh. Tôi vốn có ba bồn, nhưng tỉ mỉ hầu hạ cũng chỉ giữ được chậu này, nếu không thì có thể tặng cho phu nhân một bồn rồi. Mà, nếu nói đến hoa đẹp thì đằng sau chỗ ở của người và Lý phu nhân cũng có một cây lan trắng, hương thơm thanh nhã dễ chịu, dù ở khoảng cách xa cũng có thể ngửi được mùi hương.”
Văn phu nhân nói: “Ta rất thích mùi hương của hoa lan trắng... Nhưng mà thật kì lạ, vì sao ta lại không thấy cây hoa lan trắng này?"
Cẩm Triêu cười nói: "Nó ở ngay phía sau sương phòng, nhưng có lẽ vì người chưa ra phía sau, cho nên không biết đến sự tồn tại của nó. Hay là ta đưa người đi xem thử?"
Văn phu nhân cực kì yêu thích hoa lan trắng, bồn hoa này lại hiếm thấy, cho nên cũng muốn đi xem với Cẩm Triêu.
Cẩm Triêu nghiêng người nói với Cố Cẩm Vinh: "Cẩm Vinh, nếu không bận lắm thì… hay là cùng đi xem hoa lan trắng nhé?"
Cố Cẩm Vinh khẽ mím môi. Vừa rồi cậu mới gặp nhị tỷ được một lát, còn có rất nhiều chuyện muốn nói với tỷ ấy.
Thấy cậu do dự, Cẩm Triêu liền nhẹ nhàng cười cười: "Nếu đệ không muốn đi thì cũng không sao..."
"Đệ đi xem cũng được mà." Cố Cẩm Vinh đã từng nhìn thấy nét cười này của tỷ tỷ nhà mình. Nhớ đến ngày đó tỷ ấy vì mình mà lệ rơi đầy mặt, lời vốn định nói ra khỏi miệng liền thay đổi.
Cẩm Triêu mang theo nha đầu của mình, Văn phu nhân cũng có nha đầu bên người hầu hạ. Cố Cẩm Vinh lẻ loi một mình, đi ở phía trước bọn họ.
"Đằng sau sương phòng còn trồng rất nhiều trúc Tương Phi. Mẫu thân ta yêu thích loài trúc thanh cao nhưng lại không muốn làm bạn với núi đồi, vì thế liền cho người chất đá vào Thái hồ làm núi giả, lại dẫn nước từ trên núi xuống, làm thành thanh âm của cao sơn lưu thủy*.” Cẩm Triêu nói cho Văn phu nhân về hòn non bộ kia: "Về sau phụ thân còn tự mình viết ở phía trên hai chữ "Cửu Nghi", bảo thợ thủ công đυ.c khắc, để trúc và núi cùng tôn lên vẻ đẹp của nhau.”
[*] – Cao sơn lưu thủy 高山流水: Bá Nha là người gảy đàn, Tử Kì là người nghe và hiểu được tiếng đàn ấy. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: “Hảo! Hảo! Cao sơn lưu thủy!” – “Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!”
Truyền thuyết, hai phi tử Nga Hoàng, Nữ Anh của Thuấn đế ngàn dặm tìm kiếm ông. Đến sau núi Cửu Nghi, nghe thấy Thuấn đế đã băng hà, hai vị phi tử ôm trúc khóc lớn, lệ chảy thành máu, rơi vào cây trúc thành điểm lấm tấm, đó là lý do vì sao trúc có tên "Lệ trúc", hoặc "trúc Tương Phi".
Văn phu nhân tỏ ra rất thích thú đối với hòn giả sơn trên Thái Hồ: "Đắp được lắm!"
Ba người đi dọc theo giả sơn rồi men theo con đường đá xuyên qua rừng trúc Tương Phi, đi qua khu rừng ấy là đến được sương phòng. Có một lối nhỏ nối sương phòng với phòng khách ở ngay bên cạnh nó. Phòng khách có nửa bức tường ngăn, trên tường là cửa sổ để trống*, có thể thấy được những cây chuối tây hay liễu rủ ở bên cạnh, cảnh sắc tươi đẹp vô cùng.
[*] – Cửa sổ để trống: không dán giấy, không lắp kính.
Văn phu nhân nhìn qua không thấy cây hoa lan trắng, liền hỏi Cẩm Triêu: "Chẳng lẽ đã dời đi nơi khác rồi..."
Cẩm Triêu nghĩ lại rồi chợt bừng tỉnh: "Tôi quên mất, gốc hoa lan trắng này ở phía sau phòng khách, ngay bên cạnh ô cửa sổ trống!”
Mọi người đi qua một lùm trúc Tương Phi, đến sau phòng khách thì quả nhiên thấy một cây hoa lan trắng.
Chỉ là hôm nay hoa không nở, nụ hoa xanh nhạt yên lặng chen giữa cành lá.
Văn phu nhân không khỏi cảm thấy tiếc nuối: "Hoa vẫn chưa nở..."
Cố Cẩm Vinh thấp giọng nói: "Hình như có người đang nói chuyện ở bên trong."
Văn phu nhân nghi ngờ liếc Cẩm Vinh một cái, tự mình yên lặng lắng nghe, quả nhiên nghe được tiếng nói chuyện từ cách vách truyền đến.
"... Dì cả cũng đừng trách, Văn phu nhân chính là người như vậy. Bà ấy thích náo nhiệt phù hoa, luôn muốn có nhiều tiền tài, người cũng không cần để ý đến vẻ mặt nịnh nọt của bà ấy khi nói chuyện với Kỷ Ngô. Không dối gạt người, lúc bà ấy nói chuyện với con, trong lòng con cũng cực kì khó chịu..."
Văn phu nhân nghe vậy, khóe miệng liền căng cứng. Bà ra hiệu Cẩm Triêu nhích người ra, vươn tay khẽ đẩy một cành lan trắng. Xuyên qua ô cửa sổ để trống mà nhìn vào bên trong căn phòng, bà thấy Cố Lan và Lý phu nhân ngồi đối diện nhau, Cố Lan quay lưng lại với bà, còn sắc mặt của Lý phu nhân thì lại có thể nhìn được rõ ràng.
"Trong lòng con biết rõ dì cả rất tốt, huống chi ở Yên kinh không ai không khen ngợi hai biểu tỷ của con hiền lành nhã nhặn, đẹp người đẹp nết, nhưng thật ra con lại thích người hơn. Chức quan của chú cả dù sao cũng cao hơn chú hai, nếu người có thể cài trâm cho con, con càng cảm thấy vinh dự hơn. Có điều Văn phu nhân lại đến tìm di nương của con trước, nói là muốn cài trâm cho con, miễn cho phải tranh giành với người... Di nương cũng rất bất đắc dĩ!"
Trên gương mặt của Lý phu nhân để lộ nét cười trào phúng: "Ta cũng biết bà ta luôn thích tranh giành, có điều không ngờ bà ta lại hám danh đến vậy.”
Văn phu nhân nghe mà hồ đồ, cố gắng kìm cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng lại. Cố Lan đang nói cái gì thế?
Đến khi bà kịp phản ứng lại, cảm giác kìm nén này liền biến thành phẫn nộ.
Ngươi được lắm Cố Lan! Không phải chính mẫu thân ngươi tìm ta, nhờ ta cài trâm giúp ngươi sao? Còn không phải ngươi và mẫu thân của ngươi nói với ta các ngươi sống không dễ dàng, rồi thì ngươi bị Cố đại tiểu thư ức hϊếp như thế nào, ta cảm thấy đồng tình cho nên mới đồng ý giúp ngươi cài trâm thôi! Ta lại còn nói muốn tìm một nhà tốt lo chuyện hôn nhân cho ngươi! Ngươi được lắm, trước mặt ta thì thế, sau lưng ta lại là một bộ mặt khác, nói với Tống Diệu Anh toàn những lời tiểu nhân bỉ ổi, bịa đặt vu khống ta!
Cẩm Triêu thầm nghĩ: quả nhiên là đúng, Cố Lan thật sự đang muốn ly gián Văn phu nhân và Lý phu nhân.
Nàng thấp giọng nói với Văn phu nhân: "Lan Tỷ Nhi nói cái gì vậy, vì sao nghe vào lại giống như đang chửi người thế… Hay là tôi ra ngoài đó nói một câu với muội ấy? Mấy lời kia cũng quá vô lí rồi.”
Nghe Cố Lan nói, Cố Cẩm Vinh cũng rất kinh ngạc, chỉ là cậu không biết đầu đuôi thế nào cho nên cũng khó lòng phán đoán. Nhưng nhìn Văn phu nhân nghiến răng nghiến lợi, cậu liền hiểu rõ lời Cố Lan nói đoán chừng không phải lời tốt đẹp gì, trong lòng vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc.
Văn phu nhân dù sao cũng thăng trầm chìm nổi trong viện hơn mười năm trời. Bà lập tức kéo lại tay của Cố Cẩm Triêu, lạnh lùng nói: "Đừng vội, ta còn muốn nghe xem tiếp theo nó sẽ nói cái gì..."
"Văn phu nhân hay nói với di nương về người, những lời này thật ra con cũng không tiện nói... Bà ấy nói chú cả ở bên ngoài, nói chú cả tại Thiểm Tây đã có vợ bé và con trai, nhất quyết không muốn trở về gặp người..." Nghe Cố Lan nói đến đây, sắc mặt Lý phu nhân liền thay đổi hoàn toàn.
"Bà ta thật sự nói như vậy?" Lý phu nhân tức giận đến mức giọng nói cũng phát run. Ai cũng ghét nhất người khác chạm đến chỗ đau của mình. Nói đến chuyện kia, Lý phu nhân liền thực sự nổi điên hệt như một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Cố Lan cất giọng nói, vô cùng hiền lành, vô cùng bình tĩnh: "Di nương còn khuyên bảo bà ấy, nói lời đồn trên phố không thể tin được, người và chú cả luôn luôn tôn trọng nhau. Lại bảo Văn phu nhân không cần suy nghĩ nhiều, người cũng biết tính tình Văn phu nhân đấy, thích nhất là nói mấy chuyện này với nội phụ, lại thích gây chuyện, ôm việc vào người, có thể không nói đến chỗ khác ư..."
Lý phu nhân cắn răng nói: "Ta biết, việc này bà ta làm được!" Văn phu nhân nổi danh thích náo nhiệt thích bàn luận chuyện nhà của người khác. Người khác có thể chẳng thèm để tâm đến, riêng bà thì vẫn luôn không thích hành vi này của Văn phu nhân, hậm hực mắng một câu: "Đồ nhiều chuyện!"
Cố Lan vội vàng nắm chặt tay bà: "Người ngàn vạn lần đừng tức giận, di nương sẽ khuyên nhủ bà ấy, người có tức giận với bà ấy cũng chẳng được gì!"
...
Bên ngoài cửa sổ để trống, Văn phu nhân nhìn chằm chằm vào Cố Lan, tức giận đến mức gân ở thái dương cũng nổi lên!
Quả thực là một kẻ lòng dạ khó đoán, thích nói lời thị phi.
Hôm qua trước mặt mình còn làm bộ đáng thương, hôm nay lại đổi mặt, buông lời gièm pha mình ở ngay trước mặt người khác.
Ấy vậy mà mình còn cảm thấy Cố Lan là người trong sáng thiện lương, còn đứng ra bảo vệ nó ở trước mặt Cố Cẩm Triêu, còn tin nó bị người khác bắt nạt, còn đồng ý tìm giúp nó một mối hôn nhân tốt, quả thật là mắt bị mù rồi!
Tuy cực kỳ giận dữ nhưng Văn phu nhân vẫn một mực kiềm chế, yên lặng lắng nghe động tĩnh bên trong.
Cố Lan hết lòng an ủi Lý phu nhân. Lúc này, Lý phu nhân mới dần dần bình tĩnh lại, nâng ly uống một ngụm trà: "Ta không so đo với bà ta. Đã biết rõ bà ta là người như thế, ta mà còn so đo, chẳng phải là tự hao tổn tinh thần của chính mình sao? Có điều, cháu à… ta còn có một chuyện muốn hỏi... vì sao phụ thân con lại chọn Cố Cẩm Triêu làm người đọc tán văn? Đức hạnh, phẩm chất của nó có chỗ nào xứng đáng đọc tán văn?"
Nói đến đây, Cố Lan không khỏi thở dài: "Dì tưởng rằng con tự nguyện hay sao? Phụ thân cũng không nên để tỷ ta làm. Con biết rõ phẩm hạnh của Cố Cẩm Triêu cực kì kém, người xem xem, tỷ ta cập kê gần một năm rồi, có nhà nào đàng hoàng dám cầu hôn tỷ ta đâu? Cố Cẩm Triêu đã khiến cho Cố gia bị chê cười. Lớn lên xinh đẹp thì sao? Những việc tỷ ấy làm đã khiến cho lòng người nguội lạnh rồi.”
Lý phu nhân tò mò hỏi: "Ta chỉ nghe nói, nhưng không biết nó rốt cuộc đã làm những chuyện gì..."
Cố Lan bất đắc dĩ nói: "Những chuyện tỷ ấy làm cũng rất khó nói. Bình thường tỷ ấy bắt nạt con, con cũng không để ý, nhưng còn những người khác… Bởi vì một lỗi nhỏ, tỷ ấy cho người đánh một nha đầu đến mức người ta phát điên rồi đuổi ra khỏi phủ. Lại buộc phụ thân cưới thêm thiếp. Còn có chuyện đệ đệ của con không muốn đến phố Thất phương đọc sách, muốn ở nhà chăm sóc mẫu thân bệnh nặng, tỷ ấy không muốn thấy đệ đệ con ở nhà, liền đuổi đệ ấy ra khỏi giường bệnh của mẫu thân..."