Lương Trần Mỹ Cẩm

Chương 43: Mặc bảo

Cố Cẩm Hiền và Diệp Hạn ăn cơm ở chỗ Cẩm Triêu, sau đó ra ngoài sương phòng, bọn họ nghỉ tạm ở đây, đợi mai sẽ tới núi Tây Thúy tảo mộ với Cố Đức Chiêu.

Tới sương phòng, Diệp Hạn liền đẩy cửa sổ ra, nhìn cây hòe đầy lá bên ngoài đến trầm tư

Cố Cẩm Hiền đi dạo một vòng rồi tới tìm hắn nói chuyện.

"Cữu cữu, sao cháu lại thấy như cữu cữu đang nhằm vào đại đường muội thế nhỉ?"

Diệp Hạn cũng không quay đầu lại: "Ta cũng đâu nhằm vào cô ấy."

Cố Cẩm Hiền tới bên cạnh hắn, muốn khuyên nhủ hắn: "Tuy rằng bây giờ thanh danh của đại đường muội ở bên ngoài không tốt nhưng cháu cảm thấy những lời đồn kia đều chẳng đúng gì cả, chúng ta đã gặp đại đường muội mấy lần, cảm thấy tính cách muội ấy ôn hòa, học thức uyên bác. Nếu cần phải nói ra ấy à, cháu cảm thấy muội ấy còn hơn mấy tiểu thư thế gia khác..."

Diệp Hạn cười hừ một tiếng: "Cháu mới gặp cô ấy hai lần mà đã chắc chắn vậy ư? Cữu chất này, về sau nếu cháu cứ nhẹ dạ cả tin như thế thì sẽ bị người ta chơi xỏ chết đấy." Hắn vỗ vai Cố Cẩm Hiền.

Cố Cẩm Hiền lườm Diệp Hạn cả buổi, lúng túng mấp máy môi không nói được gì.

Mẫu hthân đã từng nói, Trường Hưng Hầu sủng ái cữu cữu lạ thường. Dường như Diệp Hạn nó đông thì cả nhà cũng chẳng dám nói tây, hơn nửa từ nhỏ sức khỏe hắn yếu, mấy năm nay mới thấy đỡ hơn, người nhà lại càng thương tiế hắn. y thích tính tình cữu cữu nên mới gần gũi với hắn, người khác đều tránh hắn như rắn rết... Bây giờ y mới hiểu tại sao người khác lại tránh hắn như rắn rết vậy rồi!

Hắn quả thật là rắn rết đấy!

"Cữu cữu... Lần trước cữu cữu tới nhà cháu còn không phải đã lấy khăn người ta giá họa đó ư, nếu lúc đó không nói rõ thì thanh danh đại đường muội coi như xong rồi. Lại nói hôm nay đó, mèo con của người ta đang ngủ yên lành trên hành lang, cậu lại đi chọc nó làm chi, còn làm nó bị thương nữa... Cũng may đại đường muội tốt tính mới không tức giận, nếu là tiểu thư khác thì chẳng phải đã khóc lóc đòi cữu cữu đền rồi ư!" Cố Cẩm Hiền có vẻ kích động, nói chuyện cũng chẳng khách khí.

Diệp Hạn bình tĩnh giải thích: "Lần đó ta giúp cô ấy thật..."

"Giúp cái rắm ấy! Cữu cữu coi đó là giúp ư!" Cố Cẩm Hiền chẳng buồn lựa lời.

Diệp Hạn thở dài, bổ sung thêm: "Thật ra ta không muốn làm con mèo kia bị thương nặng thế, chỉ trừng phạt nó một chút, nhưng cháu cũng biết ta ra tay không chừng mực được..."

Cố Cẩm Hiền nghe hắn giải thích thì sắc mặt mới tốt hơn được một chút: "Đã không phải cố ý thì cứ xin lỗi người ta đi, mèo của đại đường muội cũng bị thương vì cữu cữu thật mà... Cho dù không xin lỗi thì cữu cữu cũng nên làm chút gì đó đền bù cho người ta chứ."

Diệp Hạn lại nói tiếp: "Thật ra cháu cũng đừng nên bị cô ấy lừa, đại đường muội này của cháu cũng không ôn hòa như vẻ ngoài đâu, tâm cơ cô ấy thâm trầm, biết nhưng không nói, là người có thể làm nên chuyện..."

Cố Cẩm Hiền hơi nhức đầu: "Cữu cữu, đừng nói những lời này với cháu, cữu cữu đi xin lỗi đại đường muội đi!"

Diệp Hạn không nói gì mà chỉ nhìn y, cuối cùng mới miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, ta biết rồi, cháu ra ngoài trước đi."

Hắn đuổi người ra khỏi thư phòng, một mình đứng trầm tư trước cửa sổ.

Đến chạng vạng tối Bạch Vân mới ôm mèo về.

Bão Phác co người trong giỏ, chân trước quấn băng khiến nó muốn thè lưỡi liếʍ vết thương cũng không được, vừa vội lại vừa khó chịu, không ngừng kêu meo meo.

"Dùng thuốc trị thương rồi mới băng bó. Gã sai vặt sai vặt nói tuy vết thương không đến xương nhưng sẽ ảnh hưởng tới chi trước của nó sau này, mấy ngày nay chắc chắn không được hiếu động..." Bạch Vân nói.

Cẩm Triêu chỉ có thể thở dài, nàng không làm gì được Diệp Hạn, chỉ đành đưa tay sờ Bão Phác an ủi nó. Nhưng bây giờ nó rất phòng bị với con người, cảm giác được bàn tay của Cẩm Triêu, nó lập tức rúc vào trong đống vải bông.

Cẩm Triêu chỉ có thể để Bạch Vân ôm mèo xuống, đổi chút vải lót mềm mại, miễn cho nó đυ.ng phải miệng vết thương.

"Tiểu thư, đông mụ mụ muốn gặp người." Thanh Bồ đứng ngoài rèm bẩm báo.

Đông mụ mụ bước vào, là vì chuyện thanh minh ngày mai. Trước kia cứ tới tết Thanh Minh, nữ quyến Cố gia đều không tới núi Tây Thúy, chỉ ở trong nhà quỳ lạy tổ tông là được. Nhưng lần này phụ thân cố ý dặn dò rằng tổ gia đã phải Ngũ phu nhân và hai vị đường ca tới thì cũng phải đi củng cố quan hệ với họ, lần này mọi người đều phải tới núi Tây Thúy.

Tống di nương đã chuẩn bị rượu và đĩnh tiền giấy, bà ta sai người tới báo một tiếng, nếu Cẩm Triêu không vội thì có thể giúp ba ta chuyện tế tự trong phủ. Cùng lắm chỉ cần thực phẩm chín và mấy cành liễu...

Đông mụ mụ còn cảm thấy kỳ lạ: "Sao Tống di nương làm việc cứ thích kéo người theo..."

Cẩm Triêu cười cười, nàng cũng không cảm thấy lạ, bèn dặn dò Đông mụ mụ nhắn nhủ quản sự các nơi đi chuẩn bị tốt những thứ đó là được.

Sáng hôm sau rời giường, Cẩm Triêu mặc trang phục tương tự hôm qua. Mấy nha đầu mang ghế con, điểm tâm và quạt ra, đi theo sau Cẩm Triêu tới Ảnh Bích.

Ảnh Bích đã có sáu chiếc xe ngựa đỗ ở đó, gã sai vặt kéo dây cương đứng đằng trước. Trời vẫn còn sớm, ánh mặt trời mỏng manh chiếu lên bức phù điêu lồi lõm trên Ảnh Bích, cũng đã có người đừng đó rồi, Cẩm Triêu nhìn kỹ liền phát hiện là Cố Lan và Diệp Hạn, Cố Cẩm Hiền cũng với nha đầu thư đồng của họ.

Cố Cẩm Hiền thấy nàng trước, bèn vui vẻ nói: "Đại đường muội tới rồi!" Sau đó lại kéo nàng nói chuyện.

Cố Lan nói với Diệp Hạn: "Nghe nói hôm qua biểu cữu tới Từ Quang tự xem khỉ..."

Diệp Hạn thản nhiền: "Là Cẩm Hiền muốn đi xem... Nhưng cũng không lên núi."

Cố Lan mặc một bộ vân gấm với chuỗi ngọc, quần lục sắc, thoạt nhìn rất mê người. Nàng ta đứng không xa Diệp Hạn, tiếp tục cười nói: "Cháu cũng thường tới Từ Quang tự, nhưng lại không thích xem khỉ. Nghe nói là tăng nhân trong chùa nuôi cho khách hành hương xem, trông mập mạp, trốn trong l*иg không chịu nhúc nhích, trừ phi là có ai muốn cho nó đồ ăn..."

Diệp Hạn không chú ý nghe, chỉ ừ bừa một tiếng. Sau đó lại chuyển mắt qua Cố Cẩm Triêu, nói với nàng: "Cô tới chậm."

Cố Lan thấy Cẩm Triêu tới bèn thỉnh an Cẩm Triêu, sau đó cười cười không nói nữa mà lên xe ngựa của mình.

Cố Cẩm Triêu đang nhìn nhị muội của mình, mãi đến khi lớp vải mịn của xe ngựa phủ xuống. Nàng ta vẫn còn tính kế với Thế tử Tường hưng hầu, muốn lấy người trong sạch ư? Nàng lại cảm thấy loại người như Diệp Hạn không để ý nhất chính là kẻ nịnh nọt hắn.

Diệp Hạn nói với nàng: "Lệnh muội thật thích nói chuyện."

Cẩm Triêu cười nói: "Muội ấy chỉ thấy hợp ý với biểu cữu thôi."

Diệp Hạn nở nụ cười, không nói gì nữa.

Cố Cẩm Hiền liều mạng nháy mắt với hắn, hôm qua đã nói nhận lỗi rồi, hắn không thể mới ngủ một giấc đã quên chứ!

Diệp Hạn cứ lần lữa, miệng nín thinh không nói gì, quay đầu nhìn bức kỳ lân đạp mây ở Ảnh Bích, Cẩm Triêu không muốn đứng đây, có lẽ Phụ thân và mọi người cũng sắp ra rồi, chẳng bằng cứ chờ trên xe. Nàng đang quay người muốn lên xe, ai ngờ Diệp Hạn đã kéo tay áo nàng lại.

Hắn lấy một quyển trục dài trong ống tay áo, đưa quyển trục cho nàng.

Cố Cẩm Triêu nghi hoặc hỏi hắn: "Đây là gì?"

Diệp Hạn trả lời đơn giản: "Mặc bảo." Lại bổ sung thêm, "Là ta vẽ, tặng cô để nhận lỗi."

Cố Cẩm Triêu không biết nên khóc hay nên cười, nào có ai đưa tranh mình vẽ để nhận lỗi với người khác chứ! Hắn cũng chẳng phải thi họa sĩ hay danh sĩ Giang Nam gì, hắn vẽ thì đáng mấy đồng chứ, còn chẳng bằng mua mèo Ba Tư cho nàng!

Cố Cẩm Hền cũng cười.

Diẹp Hạn liếc bọn họ với vẻ kỳ lạ, chậm rãi nói: "Đưa vàng bạc thì tục quá, đưa ngọc thì sĩ diện quá, đưa gì cũng chẳng xứng với thân phân cháu họ của ta, ta thấy cứ đưa tranh ta vẽ là thích hợp nhất."

Cố Cẩm Hiền tới bên cạnh Cẩm Triêu: "Đường muội mau mở ra xem đi, ta lại muốn biết cữu cữu vẽ gì."

Cẩm Triêu vốn không muốn hủy bức họa trước mặt Diệp Hạn, nếu hắn vẽ xấu, khiến hắn mất mặt thì hắn lại hận mình. Nhưng Cố Cẩm Hiền muốn xem, nàng đành mở bức họa, trong tranh vẽ hai cục lông cơi đùa nhìn như mèo đang vờn bươm bướm.

Con mèo còn lại ló đầu nhìn bươm bướm, trông rất sống động. Bên cạnh con mèo còn viết ba chữ tranh họa mèo, không phải dạng chữ đài các như người đọc sách mà là đại triện tinh tế nghiêm cẩm. Ngòi bút hữu lực, có cảm giác như mây trời.

Diệp Hạn nói: "Ta đưa cho cô hai con mèo để chúng làm bạn với con mèo của cô."

Cẩm Triêu không biết mình nên giận hay cười nữa, nàng cuốn bức vẽ lại tiện tay đưa cho Thanh Bồ, hành lễ nói: "Cảm ơn biểu cữu đã có thịnh tình, đã có bức mặc bảo của biểu cữu, Bão Phác đã có bạn, chắc sẽ không trách biểu cữu."

Nói xong bèn không để ý hắn nữa mà quay đầu lên xe ngựa.

Cố Cẩm Hiền đứng đó nhìn hắn, Diệp Hạn liếc lại y: "Cháu còn muốn làm gì?"

Cố Cẩm Hiền gãi đầu, hỏi hắn: "Cữu cữu không học Cao học sĩ vẽ tranh mà cũng vẽ được đẹp thế..." Cao học sĩ chính là học sĩ chưởng viện Hàn Lâm, ông ngoại của Diệp Hạn, là người trường thọ, năm nay đã hơn bảy mươi rồi. Diệp Hạn lại không học vẽ tranh, Tây Tịch trong nhà là môm sinh đắc ý của Cao học sĩ, hôm nay quan Đại Lý Tự Thiếu Khanh giảng bài cho hắn, hắn lại ba ngày đánh cá hai ngày nằm lì phơi nắng.

"Miêu tả hình dáng vật khó lắm đấy!" Diệp Hạn không nói chuyện với y, quay người lên xe ngựa.

Cố Cẩm Hiền nghĩ ngợi, lại nói tiếp: "Không nói đến vấn đề vẽ, cữu cữu làm vậy xem như là xin lỗi ư!"