Lương Trần Mỹ Cẩm

Chương 39: Rời đi

Đông ma ma thở dài, những lời đại thiếu gia nói thật quá nặng.

Bà hành lễ với Cẩm Vinh: "Đại thiếu gia có thể nghe nô tỳ nói một câu không, trước kia nô tỳ phục vụ phu nhân, đại thiếu gia có nhớ không?"

Cố Cẩm Vinh nhìn Đông ma ma, gật đầu xác nhận. Bà là người trước đây giúp mẫu thân quản lý Điền Trang, Đông ma ma, về sau lại phục vụ Cố Cẩm Triêu đây mà.

Đông ma ma cười nói: "Đại tiểu thư của chúng ta không có thói quen dùng lời dịu dàng nịnh nọt người khác, tính cách này của tiểu thư giống với ngoại tổ mẫu y đúc. Nhưng đại tiểu thư không nói không phải vì tiểu thư không quan tâm... Chỉ vì tiểu thư hiếu thắng mà thôi."

Việc Cố Cẩm Triêu khóc xác thực làm Cố Cẩm Vinh hoảng, còn có tác dụng mạnh hơn lúc trước Cố Cẩm Triêu mắng cậu vài câu. Cậu thậm còn cảm thấy đau lòng một chút, có lẽ là do ảnh hưởng của tình thân... Giọng Cố Cẩm Vinh dịu lại: "Đông ma ma, ta không phải cố ý làm tỷ ấy đau lòng, chỉ vì đôi khi trường tỷ có làm một số việc hơi quá đáng. Như việc của nha đầu Lưu Hương..."

Đông ma ma nói: "Chuyện này nhất định là người nghe nhị tiểu thư nói, nô taỳ sẽ nói cho người việc mà nô tỳ nhìn thấy."

"Lưu Hương cô nương ba lần bốn lượt trộm đồ của tiểu thư, tiểu thư tốt bụng cũng không phạt nàng ta. Nhưng nàng ta lại thông đồng với người khác, nghe lỏm búi tóc tơ vàng rồi đến nói với nhị tiểu thư, nhị tiểu thư vì thế mà nói phu nhân không đúng, làm phu nhân tức đến phát bệnh... Lúc này, đại tiểu thư không nhịn được nữa đuổi nha đầu kia khỏi phủ. Nha đầu kia tự mình dọa mình phát điên, tiểu thư không hề sai người đánh nàng ta."

Cố Cẩm Vinh mở to mắt: "Thông đồng với nhị tỷ sao?"

Đông ma ma cười tiếp tục nói: "Nhị tỷ của người đúng là thâm tàng bất lộ* đấy. Đại thiếu gia thông minh, trở về nghĩ kĩ sẽ rõ ràng thôi."

(*thâm tàng bất lộ: người có năng lực nhưng không lộ ra, thâm trầm khó đoán)

Lòng Cố Cẩm Vinh loạn lên một lúc, vậy... Cậu không chỉ trách lầm trường tỷ, còn giúp nhị tỷ khiến mẹ mình tức giận ư? Việc này là sao đây, nhị tỷ đối với mẫu thân vô cùng tốt, còn thường xuyên hầu hạ bà!

"Còn... việc nạp thiếp, tỷ ấy luôn chia rẽ người khác, còn ép phụ thân nữa!"

Đông ma ma lắc đầu nói: "La di nương nhà họ La ở Thái Hòa huyện, tổ phụ của nàng ấy là huyện thừa huyện Thái Hòa, nghe nói tiểu thư muốn tìm cháu gái của ông ta đưa vào phủ chúng ta, tự mình hủy việc hôn sự đã được định trước của La di nương. La di nương và tiểu thư vốn chưa nói chuyện thông gia.. Huống chi nếu như lão gia thật sự không muốn nạp thϊếp, ai có thể ép được ông ấy đây. Đại thiếu gia không nên vì chuyện này mà tức giận với đại tiểu thư... Đại tiểu thư làm việc này cũng vì người đấy."

Cố Cẩm Vinh cảm thấy không rõ: "Tỷ ấy làm những chuyện này không phải để báo thù nhị tỷ hay sao?"

Đông ma ma tiếp tục giải thích: "Đại thiếu gia, người nghĩ lại xem, nếu chỉ đơn giản là cưới thêm một người thiếp. Đại tiểu thư cần gì phải đến Thái Hòa xa xôi như vậy tìm người. Tiểu thư cho dù ghét nhị tiểu thư cũng không cần phải đối chọi gay gắt với Tống di nương."

"... Người nói xem, nếu đại phu nhân gặp phải chuyện gì, Tống di nương lại sinh thêm đứa con trai thứ nữa, có phải hay là không sẽ được đưa lên làm vợ cả? Lúc đó chẳng phải người đã có thêm một đệ đệ con của vợ cả rồi ư, Tống di nương vì đứa bé này, nhất định sẽ làm nhiều việc với người đấy."

Sắc mặt Cố Cẩm Vinh thay đổi mấy lần, dù sao tuổi cậu cũng còn nhỏ, chưa nhận rõ được đầu đuôi ngọn nguồn. Nhưng những lời Đông ma ma nói rất hợp tình hợp lý.

Cẩm Vinh do dự một chút: "Nhưng, Tống di nương và Nhị tỷ bình thường đối đãi với ta rất rốt, nếu Tống di nương trở thành vợ cả thì cũng sẽ đối tốt với ta như trước thôi..."

Lời nói còn chưa nói, chính cậu đã tự cảm thấy mình thật ngu xuẩn rồi.

Tống di nương làm sao có thể không đối xử tốt với mình, mình là con trai trưởng duy nhất của Cố gia. Nhưng nếu Tống di nương sinh thêm con trai thứ thì cũng khó nói trước.

"Ta... Đông ma ma, bà gọi Cố Cẩm Triêu ra đây, ta hỏi tỷ ấy một chút có phải như thế không." Trong lòng Cố Cẩm Vinh vẫn do dự.

Đông ma ma cười lắc đầu: "Người nói đại tiểu thư như vậy, đại tiểu thư còn muốn gặp người hay sao?" Bà đến cạnh giường lớn, cầm lấy bao gối Cẩm Triêu vừa làm đưa cho Cố Cẩm Vinh, "Đại thiếu gia hãy cầm lấy cái này, đây là đại tiểu thư làm cho ngài đấy. Tiểu thư nói sợ trời sang xuân vẫn còn lạnh, người ở Đại Hưng đọc sách sẽ bị lạnh.

Cố Cẩm Vinh cầm bao đầu gối mềm mại, không tự chủ xiết chặt tay.

Tỷ tỷ vừa làm cho mình vật này, trên mặt thêu Hỉ Thước*, tất cả đều tốt, đường kim dày đặc, Hỉ Thước rất sống động.

(Hỉ thước: chim hỉ thước còn gọi là chim khách, là loài chim mang đến may mắn. Tương truyền vào ngày 7/7 âm lịch chim hỉ thước sẽ tạo ra một cây cầu cho Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau)

... Vừa rồi mình còn nói tỷ ấy ác độc như vậy.

Cố Cẩm Vinh hít một hơi lạnh, cảm giác từ đầu đến chân mình đều lạnh lẽo.

Cố Cẩm Vinh nhìn thoáng qua hướng Cẩm Triêu bỏ đi, không nói một câu, bước chân nặng nề rời khỏi Thanh Đồng viện.

Đông ma ma lúc này mới đi vào trong phòng.

"Đại tiểu thư, nô tỳ đã nói rõ ràng với đại thiếu gia. Vừa rồi người khóc thật tốt...”

Cẩm Triêu thở dài nói: "Tuy đã sớm biết nó sẽ đến ồn ào với ta, ta cũng muốn nói rõ ràng với nó. Nhưng bà cũng nghe những lời nó nói đó, thật là không có chừng mực, vận mệnh Cố Gia nếu giao cho nó cũng thật khó lường... Ta thật sự thất vọng."

Cũng không biết những lời đó Cố Cẩm Vinh tin được mấy phần, cậu và Cố Lan có hơn mười năm tình cảm đấy, buổi nói chuyện này tuy có thể làm cậu dao động mấy phần, nhưng lại không làm cậu hoàn toàn sáng mắt. Với tính này của Cố Cẩm Vinh, muốn thật sự đánh tỉnh nó thì không phải một gậy vào đầu là được.

"Giải thích những việc đó cho đại thiếu gia nghe cũng tốt, tránh cho nó về sau luôn nghe lời nhị tiểu thư." Đông ma ma gật đầu, "Còn việc học của đại thếu gia phải làm sao bây giờ, người mặc kệ thiếu gia mời gia sư ư?"

Cẩm Triêu nói: "Nếu nó tin ta..., cho dù chỉ tin vài phần cũng sẽ không muốn ở nhà đâu... Chờ mai nó đi thỉnh an phụ thân về, chúng ta nhìn thái độ của nó sẽ biết."

Chuyện này nàng cũng có lỗi, đệ đệ này của nàng nhất định phải dụ dỗ mới nghe lời, hơn nữa lại dễ bị người bên ngoài làm dao động. Nàng sớm nên đề phòng cậu với Cố Lan..., nhưng mà lời Cẩm Triêu nói chưa chắc Cẩm Vinh sẽ nghe, nếu như là Đông ma ma nói cậu có lẽ còn tin vài phần.

Hôm sau Cẩm Triêu thỉnh an phụ thân sớm, đặc biệt thảo luận với phụ thân về việc đọc sách của Cẩm Vinh, phụ thân xong gật đầu liên tục, dứa con gái này của ông không nói việc khác, chỉ việc đọc sách cũng tốt hơn con gái nhà khác, lời nói cũng có lý.

Nói chuyện được một lát thì Cẩm Vinh đến thỉnh an phụ thân.

Cố Cẩm Vinh đi đến thấy Cẩm Triêu đã ở đó thì ngây người trong một lát. Cố Cẩm Triêu làm như không thấy, cũng không chào hỏi cậu, nhìn phụ thân cáo lui rồi đi về Cúc Liễu các.

Vẫn không thèm liếc cậu một cái...

Trong lòng Cố Cẩm Vinh xôn xao một chặp. Chắc hẳn là tỷ ấy rất đau lòng rồi, đến nhìn mình cũng lười nhìn, nói cũng lười phải nói, hoàn toàn không muốn để ý tới mình rồi.

Nghĩ đến ngày hôm qua tỷ ấy quay đầu đi, nước mắt rơi trên gò má trắng muốt, ánh mắt kia thất vọng tới vô cùng, cậu cảm giác mình đã phạm sai lầm lớn ngập trời.

Cố Đức Chiêu nói chuyện đọc sách với cậu: "... Trường tỷ của con vừa rồi nói với ta, nếu con không muốn xa nhà, ở Thích An có Hạc Lộc thư viện, mặc dù không có Chu tiên sinh ở phố Thất Phương giảng bài nhưng chủ giảng cũng là về hưu Quốc Tử Giám Phạm Phu Tử..."

Cố Cẩm Vinh cắt đứt lời phụ thân, dứt khoát nói: "Nhi tử cảm thấy đến phố Thất Phương vẫn tốt hơn, không cần đến thư viện Hạc Lộc đâu ạ."

...

Cẩm Triêu vừa trở lại Thanh Đồng viện, Đông ma ma bẩm báo: "Tiểu thư đoán đúng rồi, bên kia đại thiếu gia đã thu dọn hành lý đi Đại Hưng rồi."

Cẩm Triêu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nó cũng chịu đến phố Thất Phương đọc sách rồi, như vậy những lời hôm qua mình nói với nó cũng có ích.

Nàng dặn dò Đông ma ma: “Bảo Thanh Đồng viện đến đưa mấy hộp điểm tâm, mấy nghiên mực đi, coi như là chúng ta đã tiễn nó rồi."

Đông ma ma nghi ngờ: "Người không đi tiễn thiếu gia ư?"

Cẩm Triêu lắc đầu: "Không cần đi, đi lại không tốt."

Cố Cẩm Vinh mùng năm tháng hai mới rời khỏi Cố Gia. Thích An mưa liên tiếp vài ngày, cuối cùng trời cũng nắng ráo sáng sủa lên, gã sai vặt đã sớm chuẩn bị xong ngựa chờ ở bên cửa Ảnh Bích. Cố Lan, Cố Tịch, Cố Y, còn có Tống di nương đều đến tiễn đưa cậu, dừng lại ở cửa Thuỳ Hoa(1), Cố Lan đặc biệt tiễn cậu đến cửa Ảnh Bích(2).

Cẩm Vinh mặc áo cà sa lụa mới tinh màu xanh trúc, nhìn khắp nơi cũng không thấy Cố Cẩm Triêu, đứng trước màn che màu xanh do dự một chút.

"Cẩm Vinh đang đợi trường tỷ tới sao?" Cố Lan nói, "Đã trễ như vậy, tỷ ấy có lẽ không đến rồi."

Cố Cẩm Vinh nói theo bản năng: "Có lẽ tỷ ấy đang bận việc."

Cố Lan sững sờ, chợt cười cười.

Nàng ta cảm thấy mấy ngày nay Cẩm Vinh có vẻ khác thường, nhưng cũng không biết khác thường ở đâu. Dường như không thân thiết với mình...

Ngày đó Cố Cẩm Vinh đi tìm Cố Cẩm Triêu, nghe nói ầm ĩ một hồi. Nhưng bây giờ Thanh Đồng viện không có người của nàng ta, còn lại đều là các ma ma thứ cấp, nạy miệng tới chết cũng không mở, Cố Cẩm Vinh lại không đến tìm nàng ta hỏi gì, không biết hôm đó bọn họ đã nói những gì...

Nghĩ tới đây, nàng ta mềm mại: "Đệ còn không mau đi, coi chừng không đến được Đại Hưng trước buổi trưa đấy. Có mang giấy và bút mực tỷ tỷ chuẩn bị cho theo không?"

Cố Cẩm Vinh gật đầu, nhìn kỹ Cố Lan... Nàng ta cười dịu dàng và hiền lành, trong trí nhớ của mình giống như trước đây. Tỷ ấy thật sự muốn chia rẽ mình với Cẩm triêu ư? Thật sự muốn biến mình thành công tử vô tích sự, chỉ biết phá hoại ư?

Cẩm Vinh lại không xác định được, tự giác nhẹ nhàng với Cố Lan: "Đệ đi đây, Nhị tỷ tự bảo trọng."

Cố Lan gật đầu.

Xe ngựa tiến ra khỏi cửa.

(1) cửa Thùy Hoa



(2): cửa Ảnh Bích