Kỷ Ngô Thị chiều nàng, cả nhà đều biết.
Lúc bé chơi ở thư phòng Nhị ca, nàng coi trọng thanh mực Đoan Khê mà huynh ấy thích nhất, bèn không chịu trả lại. Nhị biểu ca bình thường mọi thứ đều nhường nàng, riêng thanh mực Đoan Khê này lại không chịu nhường. Nàng bèn nói cho Kỷ Ngô thị nghe, Kỷ Ngô thị nghe xong không nói hai lời, bảo Nhị biểu ca đưa nghiên mực Đoan Khê tới thư phòng của nàng, lại dặn dò hạ nhân tìm trong nhà kho hai thanh mực tốt đưa qua.
Thanh mực Đoan Khê kia vốn là tiên sinh vỡ lòng của Nhị biểu ca đưa cho, huynh ấy xem như trân bảo, ngày đó một mình huynh ấy đứng trong thư phòng đối diện với một khóm tùng bích trúc thật lâu, lặng im không nói. Cẩm Triêu cũng không phải rất thích thanh nghiên mực kia, nàng chỉ thích mặt điêu khắc hươu sao nên chơi chưa tới vài ngày liền ném mốc meo trong góc thư phòng, về sau cũng tìm không được nữa.
Việc này về sau già trẻ lớn bé Kỷ gia cũng đều rõ ràng, ngay cả con trai trưởng Kỷ gia cũng không thể tranh chấp với Cẩm Triêu, toàn bộ Kỷ gia còn có ai có thể được Thái phu nhân sủng ái như Cố Cẩm Triêu đây! Nàng bị những người này chiều chuộng đến không ra gì nữa.
Xem Tê Đông phán xong, một đám người lại vây lấy Kỷ Ngô thị đến bên ngoài tiên lâu, đây là nơi Kỷ Ngô thị hẹn gặp hiệu buôn chưởng quầy và Điền Trang quản sự ở các nơi, đại biểu cữu của họ đã sớm tới đợi ở chỗ này rồi. Kỷ gia chỉ có một con trai trưởng, một người vợ lẽ, Cẩm Triêu còn có hai người dì sớm đã xuất giá, nhưng hai người đều đã được gả đi xa, mấy năm chưa trở lại Yên Kinh.
Đại biểu cữu và vợ có một đứa con, một thứ trưởng nam do thông phòng sinh ra nhưng tuổi nhỏ đã chết rồi, Nhị biểu ca Kỷ Nghiêu chính là trưởng nam, Tam biểu ca Kỷ Quân là con vợ lẽ, thϊếp thất của huynh ta sinh ra một nữ nhi đã xuất giá. Nhị biểu cữu và vợ sinh ra Tứ biểu ca Kỷ Sán, lại còn có hai người con gái chưa xuất giá đều do thϊếp thất sinh ra. Vân di nương cũng không sinh thêm đứa con nào, địa vị ở Kỷ gia cũng không cao.
Cẩm Triêu đúng lúc này tự lấy đồ ra, cho cháu trai lớn khóa vàng trường mệnh, còn biếu ngoại tổ mẫu vài hộp kẹo đường. Ngoại tổ mẫu thấy nàng lấy ra vài hộp kẹo đường được sơn đen liền cười: "Vẫn nhớ rõ ta còn ăn kẹo mà mang theo nhiều như vậy, ta là người đã già, có thể không ăn hết đâu!"
Cẩm Triêu cười tủm tỉm kéo tay của bà nói: "Làm sao người biết mình già rồi, tóc vẫn còn đen nhánh bóng loáng, tinh thần còn tốt hơn cả con cơ mà!"
Cố Cẩm Vinh hành lễ với hai cậu và biểu huynh.
Kỷ Nghiêu là trưởng tử Kỷ gia đang mặc áo cà sa trắng mịn hình trăng lưỡi liềm, trên tóc cài trâm ngọc, khuôn mặt tuấn tú, thân hình cao lớn.
Kỷ Ngô thị nói về Kỷ Nghiêu với Cẩm Triêu: "... Hôm nay cùng ta học quản lý lại học nhanh, giao tửu lâu kia cho nó kinh doanh liền phát đạt, còn làm không ít bảng tên đồ ăn, nếu con muốn đi thử xem liền để nó mang con đi đi!"
Kỷ Nghiêu cười nhạt chắp tay với nàng: "Biểu muội đã lâu không gặp."
Cố Cẩm Triêu cũng cười với hắn nhưng trong lòng lại kinh ngạc, trong ấn tượng, nàng vẫn cảm thấy việc Nhị biểu ca yêu thích là đọc sách chứ không phải là buôn bán. Trên người hắn có loại khí chất ôn nhuận thong dong của người đọc sách. Bất quá hắn là trưởng tử Kỷ gia cũng không được phép chọn việc mà mình thích.
Dáng người đại biểu cữu cao lớn, khuôn mặt trầm ổn, năm nay đã hơn bốn mươi rồi. Ông hỏi Cố Cẩm Vinh về việc học hành.
Cố Cẩm Vinh trả lời: "... Không học ở Quốc Tử Giám mà đang học cùng Chu tiên sinh ở Phố Thất Phương. Đã học "đại học" và "Trung Dung", bây giờ đang được giảng Luận Ngữ* ạ." Nói đến nghiệp đọc sách, Cố Cẩm Vinh liền thận trọng hơn nhiều, dù sao Đại biểu cữu cũng đã đậu khoa cử, ba năm sau cậu cũng muốn tham gia thi hương nhưng trong lòng cũng không chắc chắn.
(*Đại học, Trung Dung, Luận Ngữ: là ba trong bốn cuốn của bộ Tứ thư)
Đại biểu cữu gật đầu nói: "Tuổi con còn nhỏ, thi lần đầu không đậu cũng không sao. Tam biểu ca của con lại là giám quan ở Quốc Tử Giám..."
Vợ đại biểu cữu cười nói: "Hôm nay bắt đầu giám thị rồi!"
Thế là đã đậu thi hương rồi! Cẩm Triêu nghe vậy cũng thấy hứng khởi, nàng chỉ nhớ mang máng Kỷ Quân đã đậu khoa cử này, về sau còn tham gia thi đình, nhưng cũng không đậu cao hơn. Nhưng là cụ thể là lúc nào thì không nhớ, cũng chẳng ngờ lại sớm như vậy.
Kỷ Quân chỉ đứng một bên cười cười, huynh ta là một người điềm tĩnh.
Cố Cẩm Vinh chúc mừng: "Chưa từng nghe Tam biểu ca nhắc đến! Tuổi trẻ đã đậu cử nhân thật không dễ dàng!"
Cậu cũng là người đọc sách nên đương nhiên biết rõ đậu khoa cử không hề dễ dàng, huống chi Kỷ Quân vẫn chưa tới hai mươi tuổi.
Tứ biểu ca Kỷ Sán cũng cười híp mắt nói: "Ta thi Hương cũng không hi vọng qua, trong nhà đọc sách thi cử đều dựa vào Tam ca rồi. Người ta thi đậu đều hứng khởi thông báo khắp nơi, Tam ca lại lạ lùng, ngay cả cửa nhà cũng không muốn ra."
Cẩm Triêu cũng cũng phấn khởi theo, mặc kệ Tam biểu ca sau này có đậu Tiến sĩ hay không, Kỷ gia nhiều cử nhân cũng tốt. Nàng bèn nắm tay tổ mẫu hỏi: "Sao người cũng chẳng gởi thư nói cho cháu biết?"
Ngoại tổ mẫu cười cười: "Năm nay lại thi hương giữa năm, ta vốn định hết năm mới nói cho các con..."
Kỷ Ngô thị cũng rất mừng lòng, Kỷ gia bao nhiêu năm chưa ai có thiên phú đọc sách như vậy. Nếu sau này Kỷ Quân có thể tham gia thi đình, đậu Tiến sĩ, như vậy vinh quang và hiển hách của Kỷ gia chỉ e sẽ phồn vinh hơn bao giờ hết!
Cố Cẩm Vinh nhìn Kỷ Quân lại càng thêm sung bái: "Sau này đệ có thể đến đây tìm Tam ca cùng thảo luận được không ạ?"
Kỷ Quân khẽ gật đầu: "Tất nhiên là hoan nghênh rồi!"
Cố Cẩm Triêu đi ngang tiên lâu thấy Cố Quang Vinh đi theo Kỷ Quân và Kỷ Sán tới thư phòng thảo luận học vấn cùng với Kỷ Quân, đương nhiên là nàng muốn cậu và người của Kỷ gia tiếp xúc nhiều, ít nhất là cùng chú ý một vấn đề cũng tốt rồi.
Kỷ Ngô thị trở lại Tê Đông phán với nàng.
Ngoại tổ mẫu rất lo lắng bệnh của mẫu thân, nhưng Kỷ gia công việc nặng nề, bà không thoát được, nửa năm trước có thăm mẫu thân một lần.
Cẩm Triêu chỉ có thể nói với bà cả nhà đều mạnh khỏe, mẫu thân lần trước phát bệnh nàng cũng không dám nói cho ngoại tổ mẫu biết, sợ bà lo lắng.
Kỷ Ngô thị kéo tay nói với nàng: "Ngoại tổ mẫu nửa năm không gặp Triêu Tỷ Nhi, bây giờ cảm thấy con hiểu chuyện không ít..."
Trong lòng bà buồn khổ, nếu không có sự việc đó khiến nàng thay đổi, sao Cố Cẩm Triêu lại đột nhiên trở nên bắt đầu hiểu chuyện được. Bà lại tưởng rằng Kỷ thị bệnh khiến cho Cố Cẩm Triêu đau lòng.
Cố Cẩm Triêu đương nhiên biết tổ mẫu nghĩ thế nào, trong lòng có hơi tự giễu, nếu như năm đó thật sự mẫu thân bệnh khiến cho nàng tỉnh ngộ thì tốt rồi.
Ngoại tổ mẫu tuy bề ngoài nghiêm khắc nhưng đối với nàng lại đặc biệt dịu dàng. Bà chỉ là thiên vị nàng không mục đích cũng chẳng nguyên do.
Thiên vị đến thế, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Cẩm Triêu đều chỉ có một tổ mẫu này mà thôi.
Tống ma ma mang một cái đĩa bánh bột củ sen Cẩm Triêu thích ăn đến, nhìn sang lò lửa bên cạnh thấy Kỷ Ngô thị kéo tay Cẩm Triêu nói chuyện, bèn đến gần cười nói: "Tiểu thư nên thường xuyên trở về, người vừa về đến, Thái phu nhân liền cười nhiều thêm chút ít rồi."
Năm đó Tống ma ma là nha đầu hồi môn của Kỷ Ngô thị, vẫn luôn theo bà hơn năm mươi năm, là người Kỷ Ngô thị coi trọng nhất.
Ngoại tổ mẫu cũng cười nói nàng: "Con cũng không thường trở về! Trước đó không lâu ta còn trồng một ao Thủy Tiên vì con, còn tưởng rằng hè con sẽ tới nơi này nghỉ mát, ai dè đợi mãi, Thủy Tiên nở hết rồi, lá cây cũng đã héo, vậy mà con vẫn chưa quay lại."
Cẩm Triêu rất thích ngắm Thủy Tiên, nàng thích nhất màu da cam tím nhạt.
Cẩm Triêu chỉ có thể cười khổ, nàng cũng không biết ngoại tổ mẫu trồng Thủy Tiên vì nàng.
Chỉ là lần này nàng trở về cũng không đơn thuần là thăm ngoại tổ mẫu... Nàng còn muốn hỏi thăm cháu gái Vân Tương.
Cẩm Triêu bèn nhắc tới Vân di nương.
Kỷ Ngô thị chau mày, nói: "Di nương của Nhị biểu cữu nhà con... Ta cũng không để ý, năm trước nhị biểu cữu của con cưới nha đầu của nương tử Uyển Vân, cũng đã mất rồi. Tại sao đột nhiên con lại hỏi nàng ta?"
Cẩm Triêu nói rất bình tĩnh: "Mẫu thân trong nhà đang bệnh, Quách di nương và Đỗ di nương tuổi già suy yếu, toàn bộ đều là nhờ vào Tống di nương hầu hạ phụ thân, ngoại trừ hầu hạ phụ thân, bà ta còn chăm sóc cho mẫu thân bị bệnh, nội viện công việc lớn nhỏ cũng lo, cháu là sợ công việc bà ta bận rộn nên muốn tìm thêm một di nương nữa cho phụ thân."
Kỷ Ngô thị nắm chặt tay Cẩm Triêu, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
"... Chuyện như vậy không lo liệu sớm đi! Bây giờ mới nói cho ta biết!"
Cố Cẩm Triêu cười cười: "Trước kia do mẫu thân vẫn luôn không bằng lòng... Chúng con cũng không nhắc đến với phụ thân, muốn tìm một người thích hợp mang về rồi mới nói."
Ngoại tổ mẫu nhìn nàng cả buổi, Cẩm Triêu cũng không giải thích, ngoại tổ mẫu thông minh như vậy, tự nhiên có thể hiểu rõ ý của nàng.
Phụ thân là hộ bộ lang trung, trông coi kho thóc, nắm giữ thuế ruộng, việc bổng lộc và kho lương thực. Hộ bộ tả thị lang Lâm Hiền Trọng là thầy của ông, những năm nay thấy Lâm Hiền Trọng ngày càng được thánh sủng, lại có qua lại với nội các phụ thần Đông Các đại học sĩ Phạm Sông, đây đúng là thời cơ để Lâm Hiền Trọng thăng chức, một khi ông ta thăng chức, chắc chắn phụ thân cũng sẽ có rất nhiều lợi ích, vào bước ngoặt này, phụ thân sẽ không nạp thiếp ngay đâu.
Nhưng nếu như phụ thân không nạp thϊếp, lại càng thêm sủng ái Tống di nương, bà ta sớm muộn cũng mang thai con thứ. Kiếp trước sau khi mẫu thân chết nửa năm, Tống di nương đã sinh hạ con thứ, được nâng lên vị trí chính thất. Nhưng đứa bé kia lại sinh non hơn một tháng, theo tính toán nếu như phụ thân không nạp thϊếp, Tống di nương khoảng nửa tháng sau sẽ mang thai! Tới lúc đó, ai còn có thể ngăn cản bà ta trở thành Cố Gia phu nhân đây!
Cho nên việc này không thể kéo dài được nữa, nhất định phải xử lý thỏa đáng trong vòng nửa tháng ở đây.
Ngoại tổ mẫu suy nghĩ thật lâu, đợi bà gần như quyết định được mới mở miệng hỏi: "Nếu muốn tìm một cô nương trong sạch ngoan ngoãn cũng không khó, ta ở đây cũng có nhiều nha đầu dáng vẻ không tệ, vì sao lại hỏi đến Vân di nương?"
Kỷ Ngô thị quả nhiên đã hiểu rõ ý nghĩ của Cẩm Triêu, biết rõ nàng muốn tìm cho phụ thân người vợ kế như thế nào.
Cẩm Triêu mỉm cười, nếu người ngoài nghe được nhất định sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, nhưng ngoại tổ mẫu sẽ không như thế.