Lương Trần Mỹ Cẩm

Chương 17: Trừ gian

Tay Lưu Hương run rẩy. Trong tráp trang sức của tiểu thư có ít trang sức vàng bạc, nàng ta lấy một thứ, chắc tiểu thư sẽ không phát hiện ra đâu, cứ lấy một cái vậy.

Nàng ta đi tới gian lầu phía tây, không có nha đầu hay bà tử nào trông coi, nàng ta mừng thầm, chắc ẳn là ra ngoài với tiểu thư rồi! Không ai phát hiện ra nàng ta, không ai gặp nàng ta cả.

Tay nàng ta chạm vào tráp, vớ phải một đống thứ mà ngày thường nàng ta chẳng dám đυ.ng vào, còn chưa kịp nhìn rõ đã vội nhét hết vào túi, nàng ta lại đẩy ngăn tủ, nhưng tủ đã khóa. Lưu Hương nóng nảy, vội giật ngăn tủ nhưng vẫn chẳng ích gì.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, có tiếng Thải Phù truyền tới: "Lưu Hương cô nương, cô trở về nhanh vậy ư... Cô đang làm gì đó!" Thải Phù thấy trong túi nàng ta có một chuỗi hạt châu má não màu xanh lá. Nàng bèn mở to mắt: "Cô đang trộm đồ của tiểu thư đúng không! Người đâu, Lưu Hương đang trộm đồ!"

Lưu Hương nhảy dựng lên, tim nàng ta như ngừng đập, nàng ta muốn lao qua bịt miệng Thải Phù lại. Nhưng hai bà tử cao lớn vạm vỡ nhanh chóng lao vào đè nàng ta xuống đất rồi trói lại bằng dây thừng, một chiếc vớ hôi thối bị nhét vào miệng nàng ta.

"Bắt tận tay day tận trán, cô nương còn muốn ngụy biện ư?" Mặt bà tử hung dữ, Lưu Hương chợt nhận ra đây không phải là bà tử trong Thanh Đồng viện mà là bà tử cho ngựa ăn, rất khỏe mạnh, thủ đoạn cũng tàn nhẫn vô cùng.

Sao bà tử cho ngựa ăn lại ở đây, nàng ta cũng chẳng kịp nghĩ cẩn thận.

Cẩm Triêu đang đánh cờ với mẫu thân, mẫu thân đã đỡ hơn nhiều, có thể nửa ngồi trên giường.

"Bắt được rồi à?" Nghe Đông mụ mụ báo lại, Cẩm Triêu cười cười, "Truyền việc này ra khắp phủ trước, chúng ta đi thẩm tra nàng ta, giao mấy thứ kia ra cho quan phủ, để họ xử lý."

Kỷ thị nhìn con gái bình tĩnh xử lý thì lấy làm vui mừng. "Từ từ cũng được, ngày mai đã là 30, để nàng ta qua năm mới trước đã."

Cẩm Triêu cười nói: "Tất nhiên phải để nàng ta sống, chết lại quá dễ dàng."

Nàng dẫn Thanh Bồ đi thấm vấn Lưu Hương, Thanh Bồ bấm huyệt nhân trung cho Lưu Hương để nàng ta tỉnh lại. Cẩm Triêu ngồi bên lò sưởi, mấy nha đầu bà tử khác đều nhìn Lưu Hương, Lưu Hương ngơ ngác nhìn qua nhưng chẳng thấy gì rõ ràng cả.

"Ta hỏi ngươi, ngươi bắt đầu trộm đồ của tiểu thư từ bao giờ?" Đông mụ mụ hỏi nàng ta.

Lưu Hương đột nhiên cả kinh, vội lắc đầu: "Không có, không có, ta chưa từng trộm! Tiểu thư phải tin tôi! Thật đó!!"

Đông mụ mụ quay lại hồi bẩm với Cẩm Triêu: "Xem ra đã hơi điên rồi."

Cẩm Triêu chau mày: "Chỉ vậy đã điên rồi ư?"

Đông mụ mụ cười nói: "Mấy ngày chờ đợi lo lắng, sợ tiểu thư bắt lỗi nàng ta, lại bị huynh trưởng kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức, xem ra cũng chẳng vui vẻ gì."

Giọng điệu Cẩm Triêu bình tĩnh: "Uổng ta hao tâm tổn trí dồn nàng ta, sớm biết vậy cho người dọa một chút là xong, hỏi tiếp đi."

Đông mụ mụ liền quay đầu hỏi Lưu Hương: "Có phải ngươi cấu kết với nhị tiểu thư, bán đứng đại tiểu thư không?"

Lưu Hương nghiêng đầu, lại lắc đầu: "Không đúng không đúng, ta không hại đại tiểu thư! Nhưng Nhị tiểu thư cho ta vàng! Đỗ di nương cũng cho ta vàng! Ta cũng không muốn hại đại tiểu thư, nhưng ta cần vàng."

Đông mụ mụ xì một tiếng đầy khinh miệng, chó chết, chỉ có tiền tiền tiền.

Cẩm Triêu nhớ lại mấy thứ trang sức hoa tai nhẫn ngọc kia, hỏi nàng ta: "Nhị tiểu thư... có thường lui tới chỗ Đỗ di nương không?"

Lưu Hương cười hì hì: "...Không biết. Ta chỉ thấy nha đầu của Nhị tiểu thư nói chuyện với Đỗ di nương, chỉ thấy nha đầu nói chuyện thôi!" Nói xong lại hoảng sợ la lên, "Đại tiểu thư đừng gϊếŧ tôi! Tôi không trộm đồ của tiểu thư, là Thải Phù trộm, Thải Phù và Bạch Vân trộm, tôi chưa từng trộm."

Nàng ta la rất lớn, mặt Thải Phù không đổi sắc nhưng Bạch Vân đã thấy hơi khó chịu.

Cố Lan tới. Nàng ta dẫn theo Tử Lăng, lúc bước vào còn trưng vẻ mặt tươi cười.

"Trường tỷ, Lưu Hương cô nương làm gì vậy?"

Cẩm Triêu cười cười, không uổng nàng truyền ra khắp phủ, vẫn có người mắc câu chạy tới.

Đông mụ mụ đáp: "Trộm đồ của tiểu thư, chúng tôi đang thẩm tra."

Cố Lan vuốt ngực, nhu hòa nói: "Trường tỷ dọa muội... Bình thường không phải Lưu Hương cô nương hầu hạ tỷ tốt nhất đó ư, chỉ trộm chút đồ, phạt nàng ta là được rồi, sao còn làm lớn chuyện thế này. Cũng gần sang năm mới rồi, có thể vì vậy mà khoan dung với Lưu Hương cô nương không?"

Cẩm Triêu đột nhiên thấy phiền vì dáng vẻ mềm mại này của nàng ta, bèn cười nói: "Thứ to gan lớn mật này ta không nhẫn được! Nếu muội thích thì hay là muội lĩnh người về dùng đi, dù sao muội cũng thích lấy người ở chỗ ta về cơ mà."

Cố Lan bị chặn họng, Lưu Hương thấy sơ hở bèn đứng dậy, lao về phía nàng ta, khiến nàng ta không lui kịp, bị túm lấy tay: "Nhị tiểu thư, tôi hết vàng rồi! Tiểu thư cho tôi chút vàng được không! Đại tiểu thư làm gì tôi đều nói với người hết! Tôi đã nói với người mà, đại tiểu thư cũng thích vàng, người đưa vàng cho đại tiểu thư chắc chắn sẽ khiến nàng ta vui vẻ, có khi còn tặng vị trí đích nữ cho người đó!"

Lời này của nàng ta khiến sắc mặt mọi người thay đổi.

Tuy Cố Lan ngoài sáng trong tối nhằm vào Cố Cẩm Triêu nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ tỷ muội tình thâm. Nhất thời nàng ta không nhịn được: "Lưu Hương cô nương nói gì đó... Cô chớ có nói linh tinh."

Cẩm Triêu vốn chỉ muốn dọa Cố Lan một chút, ai ngờ Lưu Hương lại trực tiếp cắn trả Cố Lan như vậy!

Lưu Hương vẫn cười hì hì: "Tôi không nói linh tinh mà, tôi nói với tiểu thư chuyện búi tóc tơ vàng... Tiểu thư muốn khiến phu nhân khó chịu, tiểu thư mới đòi búi tóc tơ vàng. Phu nhân thiếu chút nữa tức mà phát bệnh chết! Nếu phu nhân chết thật chắc chắn tiểu thư sẽ vui lắm! Tiểu thư phải cho tôi vàng!"

Cẩm Triêu chẳng ngờ được Lưu Hương lại cắn gọn gàng như vậy.

Lưu Hương vẫn chưa nói xong: "Tiểu thư bảo tôi mỗi ngày đều nói chuyện Trần Huyền Thanh với đại tiểu thư, bảo tôi khuyên đại tiểu thư thích Trần Huyền Thanh... Tiểu thư không ngờ tôi cũng phòng bị tiểu thư đúng không, tôi còn chưa nói với tiểu thư, đại tiểu thư đã sớm..."

Cẩm Triêu chợt nói: "Mau lôi nàng ta lại, nói nhăng nói cuội!"

Thanh Bồ ghìm tay Lưu Hương, nhét chiếc vớ bẩn lại vào miệng nàng ta, khiến nàng ta không thể nói thêm được gì.

Sắc mặt Cố Lan trắng bệch, mất một lát mới bình thường lại được, đành cười cười: "Trường tỷ quản người như thế sao, để ả đi cắn người khắp nơi, cắn nhầm như thế không tốt đâu."

Cẩm Triêu cũng mỉm cười nói: "Cũng không thể nói thế được, ả ta chẳng cắn ai mà chỉ cắn Nhị muội đó thôi. Chẳng nhẽ Nhị muội từng cho ả ta ăn xương ăn thịt gì nên bây giờ mới lao vào cắn Nhị muội ư?!"

Tử Lăng bên cạnh Cố Lan không cam lòng đớp lời: "Không chừng là đại tiểu thư sai nha đầu kia vu oan cho tiểu thư nhà chúng tôi thôi!"

Cẩm Triêu lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ở đây có chỗ cho nhà ngươi nói chuyện ư, ngươi vừa vào đã không hành lễ với ta, cũng chẳng chào ta, bây giờ còn dám mạnh miệng, nếu không phạt ngươi thì còn ra thể thống gì! Thanh Bồ, vả miệng nàng ta!"

Tuy nha đầu nhất thời lanh mồm lanh miệng khiến Cẩm Triêu bắt thóp nhưng Cố Lan cũng biết nàng ta chỉ một lòng hộ chủ, đương nhiên nàng ta cần phải che chở cho nha đầu của mình. Nàng ta bèn tiến lên một bước nói: "Trường tỷ! Muội kính thân phận của tỷ nên mới nhường tỷ, tỷ cũng đừng ép muội. Đừng để muội làm ồn đến phụ thân, khiến ông phải nói một lời công đạo cho muội!"

Cẩm Triêu nhìn khuôn mặt xinh xắn kiêu ngạo của nàng ta, nghĩ tới kiếp trước phụ thân bất công với nàng thế nào, đệ đệ bất công với nàng ra sao. Chẳng buồn để ý con gái ruột và tỷ tỷ ruột là nàng đây, thù mới hận cũ nhất thời xông lên, nàng khẽ gật đầu với Thanh Bồ.

Thanh Bồ túm lấy Tử Lăng rất đơn giản, nàng ta thét chói tai giãy dụa chửi bậy, nhưng chẳng tài nào thoát được khỏi tay Thanh Bồ. Tiếng vả miệng giòn tan vang lên, chỉ mấy cái bạt tai, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta đã sưng lên.

"Tay Thanh Bồ nhà ta thô, đánh người chắc chắn rất đau." Cẩm Triêu nói chậm rãi. Cố Lan vẫn cười cười nhìn nagf nhưng tay lại nắm chặt lại, tiếng bạt tai giòn giã như tát thẳng vào mặt nàng ta.

"Ta thấy Tử Lăng cô nương cũng nhớ đời rồi, Thanh Bồ, dừng lại đi." Cẩm Triêu đứng dậy đi tới trước mặt Cố Lan, nhìn nàng ta chằm chằm rồi nói: "Nhị muội, hôm nay tỷ tỷ ta không ngại nói thế này, muội muốn làm gì trong cái nhà này, tỷ tỷ ta cũng chẳng so đo, vật ngoài thân, tỷ tỷ chưa bao giờ để trong mắt, chỉ cần muội không động tới mâĩ thân, cũng đừng khiến bà tức giận mà thôi. Những chuyện khác tỷ tỷ có thể nhường muội, nhưng nếu mẫu thân có gì bất trắc, ta sẽ khiến những người hại bà phải chôn cùng! Cố Lan, nghe cho kỹ đây, Cố Cẩm Triêu ta nói được làm được!"

Cố Lan vẫn cười nhưng chẳng ai biết tim nàng ta đập nhanh vô cùng. Nàng ta không rõ lắm, cô gái với ánh mắt lạnh như băng, giọng điều quyết tuyệt này quả thật là Cố Cẩm Triêu kiêu căng ngu xuẩn, mặc mình xoa nắn đó sao? Người này lăng lệ ác liệt, khí thế khiến tay nàng ta cũng run lên!

Nàng ta chỉ đành cười cười nói: "Trường tỷ nói gì muội nghe không hiểu, muội có thể làm gì trong cái nhà này chứ, tỷ phải nói cho rõ, nếu không người khác nghe thấy còn tưởng tỷ vu oan cho muội đó... Trường tỷ đã quyết định sống chết cho Lưu Hương rồi, vậy muội không khuyên can nữa, cáo từ trước."

Ngây ra ở đây chỉ càng mất mặt thôi, nàng ta chịu nhục thế là đủ rồi.

Cố Lan quay người bỏ đi, Tử Lăng bò dậy, lườm Thanh Bồ rồi mới đi theo sau lưng tiểu thư nhà nàng ta.

Người đi rồi, Đông mụ mụ cười vui vẻ đến nỗi mắt híp lại, khen Thanh Bồ: "Thân thủ cô nương thật tốt!"

Thanh Bồ ngại ngùng: "Cũng không phải, đối phó người bình thường còn được."

Cẩm Triêu cười nói: "Em đừng khiêm tốn, lúc ở nhà ngoại tổ mẫu, một mình em còn ứng phó được bốn hộ viện ấy chứ!"

"Đại tiểu thư, đuổi Lưu Hương cô nương đi ạ?" Hai bà tử giữ Lưu Hương hỏi.

Cẩm Triêu nói: "Tùy các bà xử lý, đừng để ta thấy nàng ta nữa là được... Cũng đừng để nàng ta chết."

Hai bà tử cười nói: "Nô tỳ đã rõ!" Vừa rồi thấy tràng cảnh như vậy, đại tiểu thư rất có phong phạm, khiến hai bà đi đường cũng ưỡn thẳng lưng.

Cẩm Triêu lại dặn dò Đông mụ mụ cho hai bà tử 50 đồng, hai nồi tương ngỗng, một dây lạp xưởng, để đón được năm mới tốt hơn.

Thanh Bồ dìu Cẩm Triêu về gian lầu tây, nói: "Tiểu thư cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút đi ạ. Ngày mai đã là trừ tịch(*) rồi."

(*)Trừ tịch: Giao thừa

Cẩm Triêu nhìn đèn l*иg treo ngoài hiên, khẽ thở dài: "Đúng vậy, trừ tịch rồi..." Là đêm trừ tịch đầu tiên sau khi nàng trọng sinh.

Tử Lăng đi theo Cố Lan suốt dọc đường, chỉ thấy tay Nhị tiểu thư nhà mình run không ngừng, sắc mặt cũng rất khó coi.

Nàng ta nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư làm sao vậy ạ?"

Cố Lan nhìn nóc nhà đầy tuyết phía xa xa, giọng hơi dồn dập: "Chúng ta phải đi tìm mẫu thân gấp! Nhanh lên!"

Tử Lăng ra chiều nghi hoặc: "Tiểu thư tìm phu nhân làm gì ạ, lúc này chắc bà ấy đã ngủ rồi..."

"Đồ ngu xuẩn! Chúng ta đi tìm Tống di nương, ngươi biết không, nhìn thấy dáng vẻ kia của Cố Cẩm Triêu không, nàng ta vẫn còn là Cố Cẩm Triêu ư?" Cố Lan nghe Tử Lăng hỏi vậy thì nổi giận, nàng ta nhìn tuyết rơi dày, bước chân lại càng dồn dập hơn.

Tử Lăng nghe mà chẳng hiểu gì, cái gì mà Cố Cẩm Triêu không phải là Cố Cẩm Triêu, nhưng nàng ta biết tiểu thư đang nổi nóng, nàng ta cũng chẳng dám nói thêm gì.