Thật ra Cẩm Triêu chỉ muốn biết trong tay mình có bao nhiêu thứ mà thôi, trong lòng nàng có ngọn nguồn, bình thường cũng nên chú ý một chút. Kiếp trước vì nàng không để ý đến những thứ này nên ngay cả của hồi môn của mẫu thân cũng yên tâm giao cho quản sự toàn quyền quản lý, kết quả là cửa hàng chịu lỗ nghiêm rọng, thu hoạch của Điền trang thì thiếu hụt theo từng năm. Sau khi Cẩm Triêu về Trần gia chủ trì việc nội trợ rồi thì mới quan tâm đến chỗ của hồi môn đó, tuy rằng của cải của mình ngày càng ít đi, ấy vậy mà quản sự kia lại ngày càng béo mập.
Thấy dáng vẻ kinh sợ của Đông mụ mụ, nàng liền nhận ra bình thường mình đối xử với hạ nhân thế nào.
Ở trong tiểu viện này bao nhiêu năm rồi, Cẩm Triêu cũng biết. Hạ nhân sống chẳng dễ gì, lúc nàng còn chẳng bằng hạ nhân, cảm giác thế nào người ngoài nào cảm nhận được. Nàng đứng dậy đỡ Đông mụ mụ lên, cười nói: "Đông mụ mụ quá lời rồi, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, đã lâu không xem xét rồi, hôm nay mở nhà kho xử lý một chút đi, xử lý xong đưa cho ta xem là được."
Đông mụ mụ nghe vậy thì khó dấu nổi vẻ mừng rỡ, đại tiểu thư bảo mình mở nhà kho xử lý, vậy là ý nói muốn mình trở về sao? Bà hỏi lại với vẻ không chắc chắn: "Vậy việc nô tài cần làm bên Ỷ Trúc lâu kia..."
Cẩm Triêu nói: "Bà là mụ mụ quản sự của ta, việc ở Ỷ Trúc lâu đương nhiên phải giao cho người khác làm."
Đông mụ mụ nhìn tiểu thư rồi dập đầu tạ ơn nàng, nghĩ thầm hiếm khi tiểu thư dễ nói chuyện như vậy.
Giữa trưa, Lưu Hương dẫn Thanh Bồ trở về. Thanh Bồ búi tóc kiểu đơn giản, không đeo đồ trang sức gì, mặc một chiếc áo màu xanh đã bạc, chiếc váy màu nâu. Vóc người nàng ấy dong dỏng cao, còn cao hơn Lưu Hương hai phân, rất biết vâng lời, khuôn mặt thanh tú. Nàng ấy gầy hơn một năm trước rất nhiều, má đã hơi hõm vào.
Thấy nàng ấy không mang đồ trang sức gì, Lưu Hương lấy vòng mạ vàng đang đeo đưa cho nàng ấy, Thanh Bồ vội vàng đẩy ra, nhưng Lưu Hương lại cười nói: "Cô ăn mặc keo kiệt như thế, người khác sẽ cho là chúng ta sống với đại tiểu thư chẳng dễ dàng gì đấy!" Mặt Thanh Bồ đỏ bừng, lúc này mới nhận đồ.
Lưu Hương hơi cảm khái, năm đó lúc nàng vừa tới Thanh Đồng viện, Thanh Bồ hẵng còn là đại nha hoàn, hôm nay lại tới lượt nàng.
Lưu Hương bảo Thanh Bồ chờ mình đi tìm Thường bà tử nhận phòng trước, nàng ta vừa đến nhà dưới thì đúng lúc nhìn thấy Vũ Đồng ôm một bình hoa sứ vẽ hoa văn cá nước mây trời.
Vũ Đồng cúi người: "Lưu Hương cô nương đã về."
Lưu Hương hỏi nàng: "Đưa Thanh Bồ về, bình hoa này ôm đi đâu thế."
Vũ Đồng cười hì hì đáp lời: "Tiểu thư bảo Thanh Bồ tỷ tỷ đi dọn một gian nhà dưới cho Thanh Đồng mới tới này, còn bảo lấy thìa bạc khắc hoa hải đường và một cái bình hoa trang trí... Đông mụ mụ đang dọn dẹp nhà kho của tiểu thư, thấy bình hoa này đẹp mắt nhẹ nhàng nên Thanh Phù tỷ tỷ bảo dùng cái này. Thải Phù tỷ tỷ còn để mấy chậu hải đường và thủy tiên trong phòng, trông rất đẹp."
Lưu Hương nghe vậy thì mặt đổi sắc.
Suy nghĩ trong lòng nàng ta lập tức loạn xạ, thấy Vũ Đồng còn đang mở to mắt nhìn mình, nàng ta lại hỏi: "Đông mụ mụ về rồi sao?" Nghe ra có vẻ như đang thì thào.
Vũ Đồng gật đầu nói: "Đông mụ mụ từ Ỷ Trúc lâu về rồi, rất vui vẻ, tiểu thư bảo Đông mụ mụ dọn dẹp nhà kho, bà ấy bây giờ đang làm rất hăng say."
Sắc mặt Lưu Hương càng lúc càng đen, bảo tiểu nha đầu đi trước, nàng ta một mình tới hạ phòng.
Hạ phòng cũng có quy chế, đại nha hoàn một mình một phòng, nha hoàn nhị đẳng và tam đẳng đều ở hai người một phòng. Thanh Bồ vừa trở về đã có thể ở một mình một gian rồi. Hơn nữa tiểu thư còn cố ý sai Thải Phù đi dọn dẹp, còn có thể tùy ý đặt cái gì ở đâu nữa. Những cái này cũng coi như thôi, nhưng sao Đông mụ mụ ở Ỷ Trúc lâu cũng về rồi, bà ta vẫn là mụ mụ quản sự, vậy mình thì sao đây?
Đông mụ mụ đi rồi, trong viện không có quản sự, lúc này nàng ta chính là người lớn nhất. Đông mụ mụ trở về thì sẽ ra sao?
Lưu Hương chợt có cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có.
...
Buổi chiều Cẩm Triêu lại tới chỗ mẫu thân, lúc hoàng hôn buông thì về, phòng bếp đã chuẩn bị cho nàng ít đồ ăn hầm cách thủy để nàng ăn rồi đi nghỉ sớm.
Chỉ có điều tối nay nàng ngủ không được ngon giấc. Đêm xuống tuyết rơi càng nhiều, nàng nghe tiếng tuyết đáp lên cành khô, lại nghe tiếng gió thổi vù vù. Nàng lật qua lật lại mấy bận mà vẫn chưa hề buồn ngủ, ngược lại chỉ cảm thấy chăn mền nóng quá khiến cả người đổ mồ hồi. Nàng mở to mắt nhìn nóc giường, cảm thấy trong lòng mình có rất nhiều chuyện, nàng có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng những chuyện này không thể gấp được, phải làm từ từ.
Qua nửa đêm, nàng mới gượng gạo ngủ được một chút, lại mơ thấy lúc tuyết rơi dày nhiều năm trước, một mình nàng đứng trên hành lang ngắm tuyết, nhìn thấy Trần Huyền Thanh đưa Du Vãn Tuyết đi hái mai, đôi bàn tay nắm lấy nhánh mai trắng ngần như ngọc.
Du Vãn Tuyết là phu nhân hậu viện, lại ôm váy hái mai, Trần Huyền Thanh sợ nàng ta ngã nên đứng trông chừng nàng ta.
Du Vãn Tuyết giữ chạc mai hỏi y: "Tu Nhược, nhánh này có đẹp không?" Vốn là người bình thường đoan trang tú nhã, vậy mà lúc hoạt bát lại như đứa trẻ, nụ cuòi trên mặt nàng ta ướm vẻ chờ đợi.
Trần Huyền Thanh cười bất đắc dĩ, đáp qua loa: "Đều đẹp hết, nàng mau xuống đây đi, nếu để nha đầu nào thấy thì sẽ truyền lời ong tiếng ve ra mất."
Du Vãn Tuyết nói: "Chàng nhìn thấy đẹp hết thì thϊếp sẽ bẻ hết cho chàng, cắm trong thư phòng, nhất định sẽ tỏa mùi thơm lịch sự tao nhã."
Cuối cùng Du Vãn Tuyết cũng xuống, Trần Huyền Thanh nắm chặt tay ủ ấm cho nàng ta: "Đông lạnh vậy rồi, nàng không nên đi mới phải..."
Nói rồi lại cẩn thận đón lấy mấy nhành mai cầm giúp nàng ta, tay kia dẫn nàng ta trở về.
Váy nàng ta đỏ thẵm, đâm qua làn tuyết mông lung khiến mắt Cố Cẩm Triêu đau đớn không thôi.
Một đêm mộng mị, Cẩm Triêu ngủ không được ngon giấc.
Giờ mẹo một khắc tuyết mới ngừng, trời hẵng còn tối đen, Cẩm Triêu không ngủ được nữa, nhìn xuyên qua tấm vải trướng thấy hai ngọn đèn l*иg trong phòng vẫn sáng. Nàng đứng dậy gọi: "Lưu Hương đâu rồi?"
Hôm nay người trực đêm là Thải Phù, nàng ấy ngủ ngoài bình phong, dưới ánh trăng mờ, nàng ấy vơ lấy tấm áo bông trên bàn. "Hôm nay tiểu thư tỉnh sớm như vậy, nô tỳ đi gọi Lưu Hương cô nương cho người." Sáng sớm hẵng còn rất yên tĩnh, Lưu Hương lật qua lật lại không được ngon giấc, nghe thấy giọng tiểu thư xa xa thì vội rời khỏi giường, nhanh tay nhanh chân mặc hai ba lớp quần áo rồi mang chậu đồng đi lấy nước nóng.
Thải Phù nhìn thấy Lưu Hương vội vã đi tới thì cúi người nói: "Lưu Hương cô nương tới thật đúng lúc, tiểu thư đang gọi cô đấy."
Lưu Hương ừ rồi nói nhạt: "Đỡ chậu giúp ta."
Thải Phù đưa tay đỡ thành chậu, Lưu Hương lại nở nụ cười: "Sợ gì chứ, đỡ bên dưới là được."
Dưới chậu đồng nóng bỏng tay. Ngón tay đặt bên thành chậu cũng cảm nhận được nhiệt độ, nếu bê dưới đáy thì chắc chắn da tay sẽ bị phỏng! Thải Phù vô thức rụt tay lại.
Lưu Hương cười nhạt nói: "Chậm trễ chuyện của tiểu thư thì cô tự chịu lấy."
Ánh mắt của Lưu Hương nhìn nàng ấy lạnh như băng.
Thải Phù thoáng im lặng, đương nhiên nàng ấy biết vì sao Lưu Hương đối xử với nàng như vậy, bố trí hạ phòng cho Thanh Bồ, tiểu thư tán dương nàng làm tốt. Lưu Hương cô nương vừa hay nghe thấy, lại thêm lần trước tiểu thư khiến nàng ta bẽ mặt trước mặt nàng, chỉ e Lưu Hương đã sớm lo lắng nàng. Không phải chuyện này cũng sẽ là chuyện kia. Cuối cùng Thải Phù cắn môi, đưa tay đỡ lấy chậu đồng.
Cẩm Triêu ở trong đột nhiên nghe thấy một tiếng bịch, nàng nghe ra được là tiếng chậu đồng rơi xuống đất. Nàng nhíu chặt mày, đây là nha hoàn nào thế, sao làm việc còn ngơ ngác như thế.
Lưu Hương và Thải Phù lập tức bước vào quỳ trước giường nàng. Thải Phù cúi đầu không nhìn nàng, Lưu Hương lại dập đầu nói: "Tụi nô tỳ quấy nhiễu tiểu thư, nô tỷ bảo Thải Phù muội muội đỡ chậu đồng, nàng ấy lại nhất thời trơn tay không giữ được. Xin tiểu thư đừng trách nàng ấy."
Tay trơn ư? Cẩm Triêu nhìn Thải Phù cúi đầu không nói, bèn hỏi: "Thật vậy ư?"
Thải Phủ tủi hờn xót cả mũi, chậu đồng nóng như thế nàng không đỡ nổi, nước nóng còn bắn lên bỏng mấy vết trên tay. Lời này của Lưu Hương nghe như cầu tình cho nàng, thực chất lại im hơi lặng tiếng đổ hết trách nhiệm lên đầu nàng. Nhưng tiểu thư không thích người khác đùn đẩy trách nhiệm, huống chi nước rơi xuống đất đã lạnh, nàng hết đường chối cãi.
Nàng ấy dập đầu, bình tĩnh nói: "Nô tài sơ sót, xin tiểu thư trách phạt."
Cẩm Triêu nghe ra được giuọng nàng ấy có chỗ khác thường thì liền nghi ngờ. Gần đây Thải Phù rất cẩn trọng, sao có thể vô ý làm rơi chậu đồng được, Lưu Hương lại còn đổ hết trách nhiệm lên đầu nàng ấy là thế nào?
Nàng nhẹ giọng nói: "Em ngẩng đầu lên ta xem."
Thải Phù khóc, nước mắt rơi xuống sàn nhà gỗ, nhưng nàng ấy không ngẩng đầu. Cẩm Triêu nhìn thấy trên tay nàng ấy có mấy vết bỏng đỏ ửng, trong lòng liền tức giận, nhưng nàng cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nói: "Được rồi, chỉ là việc nhỏ mà thôi, em cũng chỉ vô ý, đi xuống trước đi."
Tiểu thư không trách phạt nàng ấy... Thải Phù vốn tưởng dựa vào tính tình của tiểu thư thì chỉ e hôm nay mình sẽ bị phạt quỳ trên tuyết cả buổi mất.
Thoáng chốc, nàng cảm thấy tiểu thư đối xử với mình thật tốt, nhưng lại thấy mình đã khiến tiểu thư thất vọng, chỉ nhợt nhạt nói tạ ơn, sau đó lui ra ngoài dọn nước trên mặt đất. Cẩm Triêu tiếp tục nói chuyện với Lưu Hương: "Thanh Bồ đã tới rồi sao?"
Lưu Hương thấy Thải Phù ra ngoài thì khẽ thở phào trong lòng, quả nhiên Thải Phù không dám nói. Nghe thấy Cố Cẩm Triêu hỏi, nàng ta vội vàng đáp lời: "Đã tới hôm qua rồi ạ, nô tài đưa nàng ấy tới ngoại viện lấy xiêm y rồi, buổi tối mới dọn dẹp xong nên vẫn chưa kịp tới thỉnh an tiểu thư."
Cẩm Triêu nghe xong thì suy nghĩ một chốc, nói thêm: "Bây giờ Đông mụ mụ trở về rồi, bà ấy là mụ mụ quản sự, sau này em cần phải giúp bà ấy quản lý việc lớn nhỏ trong Thanh Đồng viện. Gần đây đang dọn dẹp nhà kho, em quen thuộc hơn bà ấy, đi giúp bà ấy một tay..."
Cẩm Triêu nói xong liền bảo nàng ta xuống trước: "Em đi bảo Thanh Bồ tới đây."