Lương Trần Mỹ Cẩm

Chương 2: Ngày trước

Gió bấc cuộn tung tuyết lên không, sương kết lên nền gạch xanh. Trong sân, hai bà tử mặc áo vải màu xanh đang dọn tuyết đọng.

Nhìn thấy Bạch Vân trở về, bà tử có vẻ hơi mập hơn dừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu cười nói với nàng ta: "Cô nương đã về rồi đó sao, gió tuyết dữ tợn như vậy, cô nương đi chuyến này thật cực khổ!"

Bạch Vân là nha hoàn nhị đẳng, mấy bà tử hạ đẳng này đều phải cẩn thận từng chút một để nịnh nọt nàng. Trong lòng nàng kiêu ngạo vô cùng, nhưng ngoài miệng lại nói vẻ khiêm tốn: "Chỉ là tiểu thư phân phó đi một chuyến thôi, cũng chẳng vất vả gì. Hai người gom tuyết này làm gì thế?"

Lý bà tử vội vàng đáp: "Là Tiểu thư dặn dò đấy ạ, người bảo chúng tôi gom nhiều tuyết một chút, đổ vào bình gốm để dùng..."

Giọng Bạch Vân thoáng nhẹ bẫng: "Tiểu thư tỉnh rồi sao?"

Lý bà tử nói: "Vừa mới tỉnh chưa được bao lâu, đang tựa cửa sổ đọc sách ạ."

Lúc này Bạch Vân mới thận trọng bước tới cửa phòng, nàng chà hai tay, hơi thở gặp lạnh đông thành những luồng trắng. Nàng đẩy rèm bước vào phòng, cả người lập tức cảm thấy ấm áp. Chậu than trong phòng đang rực lửa, bên phải cửa là một tấm bình phong được khảm bức Bách Điểu Gấm bằng bạch ngọc và thúy ngọc, trông hoa lệ mà tinh xảo. Bên cạnh đó là bình Cảnh Thái Lam vẽ hoa mai, trong bình có cắm mấy nhành mai mới chớm nụ.

Trên giường gạch cạnh cửa sổ có bày một chiếc bàn mộc con con, bên trên là bình lư hương, tiểu thư đang nghiêng người dựa vào chiếc gối thêu những đám mây màu vàng, tay cầm sách, khuỷu tay tựa trên mép giường, nàng khoác áo lông chồn, trên tóc chẳng có lấy vật trang trí nào, thác tóc trơn mượt xõa lên nền áo lông chồn màu tím, dáng vẻ đầy lười biếng. Thải Phù hẵng còn đang đứng bên cạnh chờ.

Thấy nàng ta vào, Cẩm Triêu mới từ từ ngẩng đầu: "Em nghe ngóng được gì rồi?"

Bạch Vân gật đầu, bước tới thấp giọng nói: "Chu quản sự bên phòng bếp nói với em rằng, năm trước Thanh Bồ đã bị Nhị tiểu thư đuổi đi, lúc này hẳn là nàng ấy đang trực trong phòng bếp nhỏ. Tiểu thư, sao người lại đột nhiên nhớ tới cô ấy thế ạ, chẳng phải năm đó, Thanh Bồ vì trộm của người một cái trâm cài tóc nạm vàng nên đã bị người xử đuổi tới phòng bếp sao ạ..."

Cẩm Triêu khẽ liếc nàng ta một cái rồi tiếp tục cúi đầu xem sách. "Chuyện của ta sao tới lượt em hỏi nhiều, càng ngày càng không có quy củ. Đi gom tuyết giúp Lý bà tử và Thường bà tử đi."

Trong lòng Bạch Vân lập tức căng thẳng, biết mình nói sai, chuyện của tiểu thư nào tới lượt nàng ta lắm lời.

Vẻ mặt Bạch Vân bất an, tuyết bên ngoài đã rơi nhiều, thời tiết lại lạnh như thế, nếu đi gom tuyết thì đôi tay thon ngọc này của nàng ta sẽ bị nứt da mất, nhưng nàng ta cũng chẳng thể trái lời tiểu thư được, chỉ đành đáp một tiếng rồi ra khỏi phòng.

Cẩm Triêu ngẩng đầu, hỏi Thải Phù đang đứng im lặng một bên: "Lưu Hương đâu rồi, sao không thấy cô ấy."

Thải Phù đáp: "Không phải người đã bảo cô ấy mang tặng Tứ tiểu thư một hộp bánh ú bọc đường nhân hạt thông rồi đó sao. Chỉ e trên đường tuyết rơi nhiều nên hơi chậm trễ. Tiểu thư, người ngồi gần cửa dễ bị lạnh lắm, thể trạng người vẫn chưa khỏe hẳn, hay là về nằm xuống giường trước đi ạ..."

Cẩm Triêu phất tay: "Đổ lô hương này đi, bình thường nếu không cần thiết thì cũng đừng đốt hương trong phòng nữa."

Mùi hương này ngọt ngấy quá, nàng ngửi mà thấy đau cả đầu.

Thải Phù đáp vâng, ôm lư hương đi đổ tro. Sau khi nàng ta đẩy rèm cửa đi ra ngoài rồi, Cẩm Triêu mới đặt cuốn sách trên tay xuống, nhìn quanh cách bài trí trong phòng mình. Một bên là giường vân gỗ lim khắc bức Ngọc Lan Kỳ Lân, trước giường là tấm lụa vân mây rũ xuống, sau tấm lụa lấp ló một cái bàn bằng gỗ lim đính tơ vàng, gần cửa sổ còn có hai chiếc ghế dựa màu đỏ, trên bàn trà là một chậu cây tùng cảnh.

Cẩm Triêu nhắm mắt lại.

Tối hôm qua, lúc nàng tỉnh dậy thì liền trông thấy tràng cảnh xa hoa như thế, đến bây giờ nàng vẫn chưa kịp thích ứng. Đây cũng chẳng phải là cảnh xa lạ gì, ngược lại đây còn là nơi mà nàng quen thuộc nhất, là Thanh Đồng viện của nàng ở Cố gia lúc chưa xuất giá. Chỉ có điều lúc nàng bệnh nặng, phụ thân đã ban nơi này cho một di nương mới cưới mất rồi.

Sau khi nàng gả vào Trần gia không lâu, nha hoàn Bạch Vân cũng đã bị Lão phu nhân xử lý vì lỡ mồm.

Thải Phù chưa từng tới Trần Gia với nàng, lúc tuổi lớn đã bị phụ thân thưởng cho một chưởng quầy của Cố gia làm thϊếp.

Nhưng bây giờ tất thảy đều nguyên vẹn như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cẩm Triêu chỉ xem sách một chốc mà đã thấy mệt, không đợi Thải Phù về, nàng tự chống tay lên bàn trà, mặc áo lụa mỏng rồi đứng lên.

Thải Phù nói nàng bỗng nhiên bị phong hàn, đã đổ bệnh mấy hôm nay rồi.

Cẩm Triêu vẫn nhớ rõ chuyện này, năm nàng mười lăm tuổi, mẫu thân nàng đổ bệnh nặng, hơn nửa năm sau thì qua đời. Lúc mẫu thân còn bệnh nặng, nàng nghe nói Trần Huyền Thanh muốn tới phủ Quốc công ngắm hội hoa với mấy thiếu gia nhà quyền quý, bởi vậy liền không nén nổi nên đã sửa soạn bản thân muốn đi gặp y.

Đáng tiếc hôm đó tuyết lớn, hoa mai không nở được. Nàng và Lưu Hương đứng đợi ở kỷ lâu mãi mà chẳng thấy y đâu. Sau khi trở về, nàng liền sinh bệnh nặng, liên tục bốn năm hôm không tới thỉnh an mẫu thân được.

Nghĩ đến đây, Cẩm Triêu liền nắm chặt tay. Trước đây nàng thật quá hoang đường, mẫu thân bệnh nặng mà còn muốn tới gặp người trong lòng, lại chẳng hề hay biết chỉ bốn năm tháng sau, mẫu thân đã khuất núi vì bệnh nặng rồi.

Cẩm Triêu ngồi trước gương đồng, hoang mang nhìn thiếu nữ trong gương. Tấm gương này được Tam cữu mang về từ Giang Tô, quanh gương có khắc hình mẫu đơn và muông thú, vô cùng tinh xảo. Bà ngoại đã đưa nó cho nàng.

Thiếu nữ trong kính tóc dài tới thắt lưng, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, đôi mắt ánh lên như làn thu thủy dịu dàng, đôi môi mềm mịn như trái đào non.

Vẻ đẹp của mỹ nhân có nhiều loại, có mỹ nhân nhu nhược như liễu, có mỹ nhân thanh cao như lan. Cố Cẩm Triêu thì lại xinh đẹp kiều diễm như đóa hải đường.

Dung mạo tuy đẹp như thế nhưng nhìn qua lại chỉ như bình hoa để ngắm.

Tuy rằng bình thường Cẩm Triêu vẫn theo bà ngoại đọc sách vở, Tứ Thư cũng có thuộc, so với đám quý nữ nhà quyền quý thì nàng vẫn gọi là đọc rộng hiểu nhiều hơn, nhưng vẻ ngoài của nàng thoạt nhìn không giống kiểu thông minh mà lại giống kiểu xinh đẹp quá mức.

Lúc còn trẻ, Cẩm Triêu rất yêu quý dung nhan của mình, nhưng càng về sau thì lại càng ghét bỏ. Nàng ghét mình làm việc luôn ầm ỹ, sau này lúc bị tước quyền, nàng chỉ hận không thể nép mình vào một góc, để không ai chú ý tới mình nữa.

Cố Cẩm Triêu xoa mặt, trong lòng thấy nghi ngờ. Nàng không nhớ tại sao mình lại ở Cố gia, tại sao lại biến thành mình của năm 15, 16 tuổi thế này.

Chẳng nhẽ đây chỉ là một giấc mộng thôi sao? Tỉnh mộng rồi, nàng sẽ lại là Tam phu nhân đang chờ chết của Trần gia sao?

Nàng đã tỉnh lại được hai ngày rồi, hai ngày nay nàng hỗn loạn vô cùng, cả người chẳng có tinh thần. Nàng chỉ cảm thấy như có ai nói gì đó bên tai mình, nhưng lại không thể nghe rõ đang nói gì. Nửa ngày trước nàng mới tỉnh táo lại được một chút, nói chuyện với đám nha hoàn mới hay mình đã sinh bệnh nhiều ngày. Mà quang cảnh chung quanh này cũng chân thực vô cùng, không hề giống cảnh trong mộng.

Hay là ông trời thương nàng đời này khốn khổ nên mới cho nàng trở về nhìn cảnh này?

Cẩm Triêu hơi động lòng, nàng tới trước bàn thờ Quan Thế Âm, quỳ xuống gối thêu chỉ vàng, chắp tay thành tâm cầu nguyện: "Nếu Bồ Tát có thương con thật thì xin hãy cho con ở lại thêm chút thời gian, ít ra cũng xin cho con được gặp mẫu thân và đệ đệ của con..."

Vốn trong phòng nàng không có thứ này, nhưng bệnh mẫu thân mãi không thấy đỡ, Cẩm Triêu nóng lòng nên mới thờ phụng Quan Thế Âm bồ tát trong phòng mình, cầu phúc cho mẫu thân, nếu có thời gian rảnh rỗi, nàng còn chép kinh phật để đốt cho bồ tát.

Thải Phù nhanh chóng ôm lư hương tới, thấy Tiểu thư quỳ gối trước Bồ Tát đang muốn đứng lên thì vội tới dìu nàng.

Cẩm Triêu nhìn nàng ấy một cái, trên tóc đầy những tuyết, chắc hẳn đã phải đứng dưới tuyết khá lâu, sao đổ tro hương mà lại phải đứng dưới tuyết lâu tới vậy?

"Đổ xong tro hương chưa?"

Thải Phù nói: "Em đã đổ vào bồn cây sồi rồi ạ, nghe nói tro hương dưỡng hoa rất tốt."

Cẩm Triêu nhìn xuyên qua tấm rèm, thấy Bạch Vân đang đứng trong đống tuyết, tuyết bên dưới được nhiều rồi, hai bà tử liền gom lại. Nàng cũng không vạch trần, nha đầu Bạch Vân này thích nói huyên thuyên, trước kia nàng cũng sủng ái nàng ta quá, bởi vậy nên tới Trần Gia mới không biết giữ miệng gây chuyện lớn, suýt nữa liên lụy cả nàng. Tính cách này đúng thật là nên quản lý lại.

Thải Phù cầm áo lông chồn khoác thêm cho tiểu thư, nghe tiểu thư nhẹ giọng hỏi: "Nói gì về ta thế?"

Tay Thải Phù xiết chặt, thấy khuôn mặt tiểu thư bình lặng như nước, bình tĩnh thong dong. Chẳng hiểu sao trong lòng nàng ta run lên, vội cười nói: "Tiểu thư nghĩ nhiều rồi, nô tài chỉ nói chuyện làm sao cất được tuyết này lâu với Bạch Vân tỷ tỷ thôi ạ."

Cẩm Triêu đáp: "Vậy em nói xem, nên cất như thế nào?"

Thải Phù nói: "Đổ vào bình gốm, tốt nhất là nên để dưới nền đất, để ở chỗ cỏ cây thoáng mát cũng được, bằng không thì tuyết sẽ mất linh tính, không có hiệu quả nữa."

Cẩm Triêu nhìn thẳng vào Thái Phù, nha đầu này thông minh hơn hẳn Bạch Vân, sao trước kia nàng lại không phát hiện ra nhỉ.

Trong lòng nàng hiểu lúc trước mình làm việc chủ tính, tính tình kém, chỉ hơi không vừa ý chút là sẽ quở phạt trách mắng nha hoàn, mấy nha hoàn ở cạnh nàng ít có ai trung thành và tận tâm với nàng. Hơn nữa... Họ cũng sợ nàng đột nhiên giận chó đánh mèo, đánh người ta thừa sống thiếu chết.

Thanh Bồ kia không phải cũng vậy hay sao, là đại nha hoàn mà bà ngoại mang về từ tiểu thư nhà họ Kỷ, cuối cùng cũng chỉ vì đắc tội với Nhị tiểu thư nên mới bị phạt tới phòng bếp.

Cẩm Triêu không hỏi tiếp nữa. Nàng buộc thắt lưng áo choàng lại, nhìn những ngón tay trắng muốt nhỏ nhắn của mình. "Thay quần áo cho ta, chúng ta qua chỗ mẫu thân." Cẩm Triêu dặn dò Thải Phù. Không biết bây giờ mẫu thân thế nào rồi? Nàng bệnh mấy hôm chưa gặp bà. Hơn nữa... nàng còn muốn gặp Tống di nương. Nghĩ đến người nàng, trong lòng Cẩm Triêu liền căng thẳng. Nếu như không phải vì Tống di nương, sau này nàng và mẫu thân cũng không phải chịu cực khổ đến thế.