Sống Lại Một Kiếp, Tôi Xin Báo Đáp Nghìn Lần

Chương 6: Chạm mặt

Trong nhà vệ sinh.

Sau khi đã rửa tay mấy lần, Từ Văn mới hất nước lên mặt để lấy lại tỉnh táo. Tay áo sơ mi đã xắn lên tận khuỷu nhưng vẫn bị lem một chút nước mát lạnh.

Hình ảnh Hoàng Tùng hiện lên trong gương. Kiếp trước, chính vẻ mặt ngượng ngùng và nụ cười ấm áp đó khiến Từ Văn rơi vào lưới tình, sau đó Hoàng Tùng đã rời đi, vào lúc Từ Văn vô cùng mong manh. Từ Văn không trách cậu ta, người không cùng đường mà thôi, nên cũng không cần bước qua nhau, không tiếp xúc là tốt nhất.

Chỉ là kiếp trước Từ Văn quá non nớt, sau khi Hoàng Tùng rời đi, Từ Văn gần như mất hết sự kiên cường, trở thành đồ chơi vô hồn cho kẻ khác chà đạp.

Mà bây giờ… Từ Văn nới lỏng cà-vạt, bức bối nhìn lại dáng vẻ của mình. Cậu đã sống lại, đã trở thành con người khác, quá khứ kia chưa hề xảy ra. Nhưng nếu đã như vậy thì tại sao, l*иg ngực cậu lại nhói đến vậy?

Đúng lúc này, một kẻ thân hình cao lớn bước vào, đôi mắt kiêu ngạo không nhìn thẳng vào gương nhưng lại khiến Từ văn trở nên lạnh gáy chỉ trong phút chốc. Kẻ này mang theo ám ảnh của Từ Văn, khiến quá khứ ùa về, đều là những lời sỉ vả phía sau đôi mắt hung tợn của hắn, đôi mắt nhìn xuyên vào trí óc cậu, đâm toạc nó ra, nhét vào những ký ức kinh hoàng nhất.

Từ Văn trấn tĩnh lại, chỉ cần kiếp này không phạm sai lầm như kiếp trước, cậu cũng sẽ không đυ.ng độ hắn.

Từ Văn rút tờ khăn giấy lau qua tay, rồi cầm áo khoác chuẩn bị rời khỏi.

“Ê.”

Thanh âm khàn khàn lạnh lẽo ấy truyền đến tai, sau đó “Rầm” một tiếng, Từ Văn thình lình bị Tuấn Kỳ dùng cẳng tay ghì cổ vào tường, kêu lên một tiếng. Gương mặt nhăn nhó vì khó thở không khiến Tuấn Kỳ mềm lòng, thậm chí còn ghì chặt hơn.

“Mày vừa lườm tao đấy à?”

Tuấn Kỳ cao hơn Từ Văn một chút, nên khi siết tay lên, Từ Văn phải hơi kiễng chân để giảm cơn đau ở cổ. Tuấn Kỳ khỏe hơn Từ Văn nhiều, nên cậu không có sức giãy ra.

“Ặc… Mẹ kiếp!”

Từ Văn nhăn mặt chửi thề, sau đó nhìn thẳng vào mắt Tuấn Kỳ, siết chặt bàn tay đang cầm áo khoác.

“Có ngày tao sẽ… ặc… tự tay móc mắt mày ra…”

Từ Văn hiểu Tuấn Kỳ hơn bất cứ ai trong trường này, hắn chỉ đang dở chứng mà thôi. Từ Văn cũng biết, chỉ cần bây giờ cúi đầu xin lỗi, cùng lắm là ăn thêm vài đấm, sau đó Tuấn Kỳ sẽ quên mất cậu là ai. Nhưng Từ Văn không muốn khuất phục đôi mắt kia một lần nào nữa, giống như chỉ cần một lần cụp mắt xuống, cậu sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn của hắn vậy.

Đối diện với vẻ thù địch của Từ Văn, cặp mắt cá chết của Tuấn Kỳ chỉ hơi nhướn lên.

“Ồ, vậy tao phải đánh sập cái công ty của nhà mày trước rồi nhỉ, không thì tao lỗ nặng mất?”

Tuấn Kỳ tự tin cho rằng hắn nói như vậy, Từ Văn sẽ không dám khua môi múa mép nữa. Song Từ Văn chỉ khẽ nhếch môi, rồi nhả ra một chữ: “Tùy.”

Đôi mắt Tuấn Kỳ vằn lên tia máu, chưa từng có ai cợt nhả hắn như vậy. Từ khi bước vào, Tuấn Kỳ đã thấy tên này có cái nhìn không thiện cảm với hắn, vừa hay tâm trạng hôm nay không tốt, nên hắn muốn vận động tay chân một chút. Bây giờ nghĩ lại, hình như từ đầu đến cuối, tên này luôn có một chút xem thường hắn thì phải?

Tuấn Kỳ không cho phép bản thân có cảm giác này, hắn rống giận, lần nữa đập mạnh Từ Văn vào tường, sau đó tung cú đấm.

“Rầm!”

Tuấn Kỳ tập boxing từ nhỏ, một đấm này khiến viên gạch ốp tường ở sau tai Từ Văn nứt vỡ, nhưng Từ Văn lại chẳng mảy may di chuyển hay sợ hãi, mà ngược lại, trông cậu như hoàn toàn bắt thóp được Tuấn Kỳ.

“Ha ha… Thú vị đấy.”

Tuấn Kỳ cười lên một tiếng, bàn tay chuyển qua nâng cằm Từ Văn, sau đó dí hơi thở lại gần, âm giọng bình thường khàn khàn cao vυ't nay hơi trầm xuống.

“Tên?”

Tuấn Kỳ hỏi tên Từ Văn. Từ Văn mấp máy môi…

“Từ Văn?”

Một giọng nói lảnh lót cắt ngang, Hiểu Đông từ đâu bất chợt thò đầu xuất hiện, gọi Từ Văn, rồi giật mình nhận ra mái tóc tím của ai kia, trở nên lúng túng.

“Anh… anh Tuấn Kỳ.”

Con ngươi Tuấn Kỳ lạnh lẽo liếc qua Hiểu Đông, rồi quay lại với người con trai dưới mí mắt mình.

“Từ Văn? Tên hay đấy.”

Tuấn Kỳ chỉ nói vậy rồi buông Từ Văn ra, lạnh lùng bỏ đi.