Sống Lại Một Kiếp, Tôi Xin Báo Đáp Nghìn Lần

Chương 3: Đới Hiểu Đông, cậu xứng sao?

Ở trường nam sinh này, giọng nói trong trẻo như vậy chỉ có một người. Người này từ đằng sau nhảy lên trước mặt cậu, ánh mắt sầm tối trong giây lát rồi lập tức chuyển qua sáng như đèn pha.

“Ồ, đúng là cậu rồi! Suýt nữa là tôi không nhận ra, cậu thay đổi phong cách hả, trông được đấy.”

Hiểu Đông vừa nói vừa cười, nhưng nội tâm đang dâng trào phẫn nộ. Mẹ, thằng điếm này hôm nay lại biết chải chuốt cơ đấy. Sao nó lại tự ý chường cái mặt ra nhỉ?

Từ Văn nhìn Hiểu Đông, người kiếp trước gây ra cho cậu bao tuyệt vọng, lại đang hồn nhiên tươi cười, cậu thầm mỉa mai trong lòng. Không đổi kiểu tóc thì làm gì, chẳng lẽ đợi mày đan thành dây dắt tao đi sao?

Mọi người xung quanh nghe thấy tên Từ Văn thì ngạc nhiên bàn tán.

“Từ Văn? Là thủ khoa đầu vào phát biểu hôm khai giảng ư? Nghe nói cậu ta rất xấu xí, nên mới để tóc dài che đi khuôn mặt.”

“Ôi trời, đây mà là xấu xí, thì tôi gọi là gì, “xấu xí của xấu xí của xấu xí”? Tên ác ôn nào đồn bậy không biết!”

“Cậu ấy còn đẹp hơn cả Hiểu Đông nữa. Có phải Hiểu Đông biết cậu ấy đẹp trai sẵn nên mới chơi với cậu ấy không? Vừa giàu, vừa đẹp trai, lại học giỏi, tôi muốn gả cho cậu ấy!”

Những lời này đâm thẳng vào dạ dày của “tên ác ôn đồn bậy” Hiểu Đông, khiến từng tấc ruột nhăn nhúm. Hôm qua cậu ta vẫn còn là người kiêu hãnh nhất trường, hôm nay Từ Văn vừa “lộ mặt”, cậu ta đã trở thành kẻ bợ đít làm phông nền cho người khác. Có phải vì gia cảnh cậu ta không bằng họ nên họ mới không kiêng dè gì nói vậy không? Điều đáng ghét nhất là, trong số những kẻ đang nói còn có một vài tên ngày thường hay lẽo đẽo đeo đuổi cậu ta, bây giờ trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nhìn Từ Văn đắm đuối không thôi.

Bàn tay Hiểu Đông siết chặt. Lúc nào cũng vậy, chỉ cần có Từ Văn là hắn luôn bị lu mờ, dù hắn có ưu tú đến đâu cũng luôn thua kém Từ Văn, nên không ai thèm ngó ngàng tới. Vậy nên, hắn xúi Từ Văn để kiểu tóc đó là sai sao? Không, do thằng điếm đó đáng bị thế! Hắn nói Từ Văn là đồ xấu xí là sai sao? Không, nói thế là còn nhẹ! Từ Văn, Từ Văn, Từ Văn… Hiểu Đông dùng vô số câu từ khó nghe, mắng Từ Văn trong lòng.

Từ Văn vô cảm nhìn bàn tay khẽ run của Hiểu Đông. Cậu của bây giờ đã đọc vị Hiểu Đông như đọc một cuốn sách. Cậu vốn không quan tâm mấy cái danh hão đứng đầu hay gì đó, nhưng Hiểu Đông thì có, rất quan tâm là đằng khác. Chỉ là, loại người hèn mọn, giả dối như cậu ta… Đới Hiểu Đông, cậu xứng sao?

Quả nhiên, nội tâm vặn vẹo là vậy, nhưng Hiểu Đông vẫn có thể nuốt cục tức xuống, làm như không cảm thấy gì, hơn nữa còn tỏ ra khó xử, sợ Từ Văn nghe thấy mấy lời người ta nói sẽ nghĩ xấu về cậu ta.

“Cậu đừng nghe mấy người đó nói linh tinh, tôi…”

Hiểu Đông chưa nói hết thì Từ Văn đã vỗ vai cậu, nhỏ giọng an ủi.

“Đừng lo, cho dù người khác nói gì, tôi sẽ luôn tin-tưởng-cậu.”

Từ Văn nhấn mạnh mấy chữ cuối, khiến Hiểu Đông tỉnh ngủ. Đây không phải là cái văn cậu ta hay dùng mỗi khi không ra mặt giúp đỡ Từ Văn ư? Hiểu Đông nhìn Từ Văn chăm chú, trong lòng dấy lên hồ nghi khó diễn tả…

“Mấy người đứng chặn kín cổng trường làm gì, tránh ra cho anh Lãng đây lái chiếc Lamborghini đời mới vào nào!”

Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người, người vừa lên tiếng là Mạnh Lãng, hắn giơ bàn tay đang đeo chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn lên chỉnh cổ cáo. Nhưng không ai quan tâm hắn, bốn bể lạnh ngắt như tờ rồi lại xuýt xoa nhìn Từ Văn. Thấy mình như người vô hình, Mạnh Lãng cả giận. Lâu lâu hắn mới diện siêu xe đời mới đến trường, lúc nãy còn có vài người đứng khen ngợi, tâng bốc hắn, vậy mà hắn mới quay vào xe một chốc để lấy chiếc đồng hồ mới ra khoe, quay ra đã chẳng còn bóng ai. Hắn tìm đến đám đông, mới biết mọi người đang đứng xem một tên đẹp mã. Mạnh Lãng ghét nhất là bị người khác làm cho cụt hứng, thêm nữa hắn không đẹp trai, nên càng nhìn Từ Văn càng ghét, hắn liền xông đến.

“Thằng khốn kia, là mày tụ tập mọi người ở đây đúng không? Cút ra cho tao!”

Mạnh Lãng nhắm vào giữa mũi Từ Văn mà tung nắm đấm, nhưng chưa chạm được tới thì bị một bàn tay khác chụp lấy.

“Không được động vào cậu ấy!”