Một chiếc xe ngựa lộng lẫy đứng trước tửu lâu, phu xe cho ngựa dừng lại, rồi mới đứng ở một bên, cúi đầu chờ.
Rất lâu, mành xe mới vén lên, một nam tử mặc cổn kim hắc bào bước ra, trong lòng ôm một nữ tử.
Nữ tử bị bao phủ bởi áo choàng rộng lớn của nam nhân, không thể thấy được một tấc da, đầu đội mũ sa, nhu nhược yếu ớt dựa vào lòng nam tử.
“Chủ tử.” Nhiễm Ngũ cung kính nói. “Đã cho người chuẩn bị phòng và bữa ăn xong xuôi.”
“Ừ.” Nhiễm Phượng Thâm gật đầu, gương mặt điển trai và khí thế tôn quý khiến người khác chú ý, y lại không thèm để ý, bước tới tửu lâu.
Tiến vào phòng thượng đẳng, ôm nữ tử đặt lên giường, đưa tay tháo mũ sa trên gương mặt nàng.
Một gương mặt tuyệt đẹp hiện ra, hai má ửng hồng, cánh môi đỏ mọng, đôi mắt tím long lanh hé mở, áo choàng trên người tuột xuống, lộ ra vết cắn nhỏ trên chiếc cổ trắng ngần, dáng vẻ lộng lẫy không gì sánh nỗi.
Đôi mắt Nhiễm Phượng Thâm đen láy, cúi đầu cắn nhẹ cánh môi nàng.
“Đừng…” Nam Ngụy Tử đẩy y ra, trong mắt giận dỗi. Nam nhân này trong xe ngựa vậy mà… Biết rõ bên ngoài có người, y còn…
Nàng vừa thẹn lại vừa giận. “Chàng…” Nàng tức muốn mắng y, nhưng lại xấu hổ không biết nên chửi cái gì, đành phải giận dỗi liếc y.
Nàng không hề biết, dáng vẻ nàng lườm người khác lại cực kỳ quyến rũ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nụ hôn của nam nhân như mưa rào đổ xuống.
“Ưm, ưm…” Nàng bị hôn đến gần như không thở được, bàn tay nhỏ đặt trước ngực y, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn ngã vào lòng y.
Y buông cánh môi sưng đỏ ra, nhỏ giọng nói “Đừng dùng ánh mắt quyến rũ ta, nếu như vậy thì nàng đừng nghĩ muốn dùng bữa.” Y gian tà cảnh cáo.
“Chàng….” Nam Ngụy Tử thở ra, muốn lườm y, nhưng lại sợ cảnh cáo của y trở thành sự thật, cuối cùng chỉ có thể quay mặt tức giận.
Nhìn dáng vẻ nàng giận dỗi, y cười dịu dàng, gần đây tính tình nàng không còn lạnh lùng trầm tĩnh, thỉnh thoàng sẽ giận dỗi với y.
Nhiễm Phượng Thâm vuốt nhẹ má nàng, lúc này ngoài cửa có tiếng động nhỏ.
Y thả màn che giường lại “Vào đi.”
“Khách quan, thức ăn của người đã mang đến.” Tiểu nhị bày thức ăn cẩn thận, lại cung kính cúi đầu nói “Có chuyện gì cứ sai bảo tiểu nhân.” Nói xong lập tức lui ra ngoài.
Nhiễm Phượng Thâm vén màn che giường, ôm lấy nàng, đặt nàng lên ghế.
“Đói rồi hả?” Y gắp một miếng thịt đút cho nàng.
Nam Ngụy Tử há miệng ăn, nàng thật sự rất đói.
Nhiễm Phượng Thâm nhìn nàng cười, dưới sự chăm sóc của y, nàng đã không còn gầy như trước, khuôn mặt cũng có thịt, sắc mặt không còn tái nhợt.
“Nàng dùng bữa trước đi, ta ra ngoài một chút.”
“Chàng muốn đi đâu?” Nam Ngụy Tử ngẩng đầu, y cũng không thể để nàng một mình dùng bữa.
“Xử lý một chút việc, chút nữa sẽ trở về.” Y hôn nhẹ môi nàng. “Nhớ đó, đừng chạy lung tung, đợi ở trong phòng.”
Gương mặt của nàng đi đến đâu cũng rất nguy hiểm, ngoại trừ có y đi cùng, bằng không thì không để nàng ra ngoài một mình.
“Ừm.” Nam Ngụy Tử gật đầu, cũng biết mình ra ngoài không an toàn, chỉ với mái tóc trắng này cũng khiến người ta chú ý.
Hôn lên má nàng, Nhiễm Phượng Thâm mới rời khỏi.
Nam Ngụy Tử cúi đầu tiếp tục dùng bữa, mới ăn vài miếng, lại nghe tiếng cửa bị mở ra.
“Nhanh như vậy…” Nàng ngẩng đầu thấy một bóng dáng nho nhỏ, loạng choạng đi đến.
“Mẹ…” Đứa bé đi tới mở miệng, sững sờ nhìn nàng “Mẹ…”
Nam Ngụy Tử nhìn đứa bé trai xông vào, mỉm cười, nàng nhìn y “Cháu bé, cháu đi lạc sao?”
Đứa bé trai khoảng chừng 3 tuổi, búi tóc thành một bó trùng thiên bào, có một gương mặt xinh đẹp, nhìn ánh mắt đứa bé trai, nàng hơi thất thần.
Đôi mắt này khiến nàng cảm thấy quen thuộc.
“Dì à…” Đứa bé trai mở lòng bàn tay ra, tò mò sờ nàng “Cháu cháu…” Y muốn sờ ánh mắt nàng.
Gặp đứa bé trai không biết sợ, Nam Ngụy Tử cười nhẹ, đưa tay ôm lấy nó.
“Ăn…” Nhìn thức ăn trên bàn, ngón tay đứa bé trai đưa vào trong miệng, nước miếng chảy đầm đìa.
“Đói hả?” Nam Ngụy Tử ôm nó ngồi trên ghế, cầm lấy chiếc đũa, gắp thức ăn cho nó.
Đứa bé trai ăn thức ăn rất nhanh. “Muốn…” Y chỉ thức ăn.
“Được rồi.” Lại gắp một miếng đậu hủ nhỏ, nàng bỏ vào miệng nó. Đứa bé trai nhai nhai, ăn rất thoải mái.
Lúc Nhiễm Phượng Thâm đi vào, liền nhìn thấy tình cảnh này.
“Đứa bé này là ai?” Y nhíu mày, ánh mắt rơi vào tay của đứa bé trai, tay nó đặt trước ngực Nam Ngụy Tử…
Y híp mắt.
“Không biết.” Nam Ngụy Tử lắc đầu. “Hình như nó bị lạc mất mẹ, chàng sai người hỏi thử, có ai đang tìm con không?”
“Ừ.” Nhìn bàn tay nhỏ của đứa bé không an phận sờ lung tung trên ngực Nam Ngụy Tử, y quyết định —
“Oa.” Đột nhiên bị nắm cổ áo, đứa bé trai vùng vẫy.
“Chàng làm gì vậy?” Nam Ngụy Tử cũng sửng sốt, vội vàng muốn ôm đứa bé lại. “Cẩn thận, như vậy rất nguy hiểm.”
“Hu…” Hốc mắt đứa bé lập tức trào lệ. “Dì ơi… hu hu…” Sợ hãi khóc lớn.
“Này, ngươi muốn làm gì con trai ta?”
Một giọng nói rắn rỏi vang lên, một chưởng bay đến sau lưng Nhiễm Phượng Thâm.
Nhiễm Phượng Thâm hừ lạnh, né được một cú. “Đón lấy” Y ném đứa bé về phía nam nhân ngoài cửa.
“Ơ? Hoàng…” Nhìn thấy nam nhân, nữ tử tấn công kinh ngạc ngừng tay.
“Nhạc Nhi.” Nam Ngụy Tử kinh ngạc nhìn muội muội.
“Tỷ…” Nam Hân Nhạc cũng mở to mắt, không thể tin vào hai mắt mình. “Tỷ…”
“Đã lâu không gặp.” Nam Ngụy Tử cười với muội muội, kể từ khi Nam Hân Nhạc rời khỏi, các nàng đã nhiều năm không gặp nhau.
“Tỷ.” Mắt Nam Hân Nhạc đã đỏ lên, nàng đi đến trước mặt Nam Ngụy Tử, tay vuốt tóc nàng “Tóc của tỷ sao lại trắng như vậy…”
Nàng nhỏ tiếng, cuối cùng kích động ôm lấy Nam Ngụy Tử “Tỷ còn sống, thật là tốt. Muội nghe tin tỷ chết, muội không tin… Muội biết là giả, tỷ không sao… Thật tốt quá, thật tốt quá….”
Nam Ngụy Tử ôm muội muội, nhìn Khúc Lang Tịnh ôm đứa bé trai, nàng mỉm cười với y. Nhìn lại muội muội, nàng biết y tuân thủ với quy ước của nàng, để muội muội hưởng nhiều hạnh phúc.
Rồi sau đó, nàng nhìn về phía Nhiễm Phượng Thâm, đôi mắt dịu dàng.
Gặp được bọn họ, nhất định là y an bài rồi. Y biết nàng rất nhớ Nhạc Nhi, mới đưa nàng đến đây, để cho nàng gặp lại Nhạc Nhi.
“Tỷ, tỷ và hoàng thúc…” Nam Hân Nhạc nhìn bọn họ, trong mắt kinh ngạc nghi ngờ.
Nam Ngụy Tử nắm tay Nhiễm Phượng Thâm, ngẩng đầu mỉm cười với y, rồi mới nhìn về phía muội muội.
Nàng không nói gì, nhưng gương mặt đẹp vì tươi cười dịu dàng làm rung động lòng người.
Lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ tươi cười như vậy, Nam Hân Nhạc sững sờ một chút, sau đó cũng cười.
Chỉ cần tỷ tỷ hạnh phúc là tốt rồi.
Nàng quay đầu nhìn về phía Khúc Lang Tịnh, cười với y.
Chỉ cần hạnh phúc là tốt rồi.
————- THE END ————–