Cười Chết, Cả Nhà Không Có Một Người Bình Thường!

Chương 16

Không hiểu sao, từ khi đến đây, cậu dễ dàng cảm thấy tim đập nhanh, luôn cảm thấy những gì mình có ở đây đều là giả tạo, sẽ sớm tan biến theo gió.

Cậu đột ngột quay đầu lại, đôi mắt đẹp phủ lên một lớp sương mù, vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Lam Tư Tư, khẩn trương muốn xác nhận sự tồn tại của đối phương.

Lam Tư Tư đứng bên cạnh xe, bà vừa trả xong tiền xe, quay đầu lại đúng lúc gặp ánh mắt đỏ hoe của Thẩm Phù, không khỏi nhíu mày nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói: "Phù Phù, có chuyện gì sao? Có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu không?"

Bà rất lo lắng, bàn tay ấm áp nhanh chóng chạm vào trán Thẩm Phù, hơi ấm truyền qua nơi làn da tiếp xúc, Thẩm Phù bối rối ngẩng mắt, mơ hồ nhìn thấy bàn tay của Lam Tư Tư đặt trên trán mình.

Hành động này lại là một lĩnh vực mà cậu không biết.

Sau khi Lam Tư Tư sờ trán Thẩm Phù, bà lại sờ sờ trán mình, hơi thở phào nhẹ nhõm: "May quá không nóng, hẳn là không phải sốt."

Thẩm Phù không trả lời lời nói của Lam Tư Tư, chỉ ngây người nhìn bàn tay bà.

Cậu nghĩ, hóa ra kiểm tra nhiệt độ trán cũng là một cách thể hiện sự quan tâm giữa người thân.

Và... hóa ra bàn tay của mẹ mềm mại và ấm áp như vậy.

Điều này khác xa với những gì cậu từng tưởng tượng khi còn ở "l*иg giam".

Cảm giác ấm áp và mềm mại như vẫn còn vương lại trên trán, Thẩm Phù lắc đầu: "Không khó chịu gì cả."

Nhận được câu trả lời của cậu, tâm trạng căng thẳng của Lam Tư Tư thả lỏng phần nào, nhưng vẫn dặn dò một lần nữa: "Nếu Phù Phù cảm thấy không thoải mái thì nhất định phải nói ngay với mẹ, được không?"

Thẩm Phù gật đầu, coi như là đồng ý.

Thực tế, cậu không rõ lắm thế nào là cảm giác khó chịu.

Trong thế giới quái đàm, dị năng của cậu thường xuyên mất kiểm soát, khi mất kiểm soát, cậu cảm thấy toàn bộ kinh mạch và từng mảng da thịt đều như bị chất lỏng lạnh giá lấp đầy, sưng tấy và lạnh buốt, cậu đau đớn lăn lộn trong l*иg kính trong suốt, ước gì có thể tự đánh mình ngất đi, nhưng thể chất của một người có dị năng lại quá tốt, dù đầu cậu có bị thương đến chảy máu, ý thức vẫn rõ ràng, cậu chỉ có thể cảm nhận toàn bộ nỗi đau trong tình trạng bất lực, tự nhủ rằng chỉ cần kiên nhẫn, kiên nhẫn một chút thì mọi thứ sẽ qua đi.

Số lần kiên nhẫn càng nhiều, nó cũng trở thành chuyện thường tình.

Liệu nỗi đau có thể chịu đựng được thì có nên được xếp vào danh mục khó chịu không?

Thẩm Phù khôn ngoan không hỏi câu này, cậu luôn cảm thấy nếu cậu hỏi, mẹ cậu có lẽ sẽ không vui.

Thời tiết đầu thu, nhiệt độ dù đã giảm xuống khoảng hai mươi độ, nhưng công viên xây dựng dọc theo hồ vẫn còn xanh mát, chim hót hoa thơm, trên con đường nhỏ rải đá cuội có không ít người qua kẻ lại, nam nữ già trẻ mặc trang phục thể thao, người chạy người đi bộ, thậm chí còn có người đang cao giọng ca hát, vô cùng nhộn nhịp.

Họ đứng ở cửa công viên chờ một lúc thì có hai cô gái mặc Hán Phục cùng kiểu nhưng màu sắc khác nhau chạy thẳng về phía Lam Tư Tư và Thẩm Phù.

Hai cô gái khi nhìn thấy Thẩm Phù còn hơi ngạc nhiên, nhìn Lam Tư Tư: "Thái Thái*, đây là trợ lý chụp ảnh của chị sao?"

(* ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ nữ tác giả có năng lực rất được bạn đọc yêu thích)

Lam Tư Tư lắc đầu: "Đây là con trai tôi, nó mới khỏi sau cơn bệnh nặng, tôi không yên tâm để nó ở nhà một mình, nên đã đưa nó ra ngoài, các cháu yên tâm, nó rất ngoan, sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ chụp ảnh đâu."

Cô gái vốn đã trang điểm đậm để chụp ảnh, lúc này mắt tròn xoe càng to hơn: "Trời, em cứ tưởng chị nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tuổi, không ngờ con trai đã lớn như vậy rồi...!"

"Ha ha ha, tôi đã ngoài bốn mươi tuổi rồi, con trai lớn của tôi và các cháu cũng chẳng kém mấy tuổi." Lam Tư Tư được khen trẻ, lúc này cười rất rạng rỡ.

Hai cô gái nhìn nhau, sau đó ánh mắt sáng lên, giọng điệu kính trọng: "Xin hỏi cô dùng sản phẩm chăm sóc da của hãng nào, chúng cháu nhất định sẽ ghi chép cẩn thận!"

...

Sau một hồi trò chuyện, cô gái lại một lần nữa nhấn mạnh yêu cầu chụp ảnh của mình với Lam Tư Tư, lần này họ muốn chụp ảnh dựa trên truyện tranh, nội dung chính của truyện tranh là mọi hành động nhỏ nhất cũng có thể gây ra hiệu ứng cánh bướm lớn, thay đổi hướng đi của tương lai, cũng chính là muốn nói rằng mỗi người đều có vô hạn khả năng.

Chẳng hạn như một ngày nữ chính nảy sinh ý định học cưỡi ngựa bắn cung, vì vậy cô trở thành nữ tướng quân chinh chiến trên sa trường, hoặc như một ngày nào đó, nữ chính mê mẩn đọc truyện, vì thế sau vài năm cô trở thành người kể chuyện nổi tiếng khắp đại giang Nam Bắc.

Lần này hai cô gái chọn cosplay tương lai mà họ yêu thích nhất, và dự định chụp một bộ ảnh về hai nữ chính của hai thế giới song song gặp nhau và trở thành bạn thân.