Loại trừ cửa hàng ở cổng phía đông ra, gia đình Thẩm Phù bắt đầu tham quan các cửa hàng khác, không lâu sau họ đã chọn được một chiếc điện thoại của một thương hiệu nổi tiếng. Thẩm Sơn Hải thăm dò hỏi về việc giảm giá, chủ cửa hàng cũng vòng vo bảo không thể giảm giá, cuối cùng giao dịch thành công với giá ‘chủ cửa hàng chịu lỗ’ giảm hai trăm.
Khi Thẩm Sơn Hải thanh toán, Thẩm Phù cố ý liếc nhìn màn hình thanh toán, ngay lập tức cả người cậu đều ngẩn ngơ.
Chiếc điện thoại nhỏ bé như vậy, mà giá tới năm nghìn!
Hôm nay cậu vô tình nhìn thấy biển tuyển dụng ở cửa hàng lẩu, mức lương trung bình cũng chỉ khoảng năm nghìn.
Một chiếc điện thoại như vậy, thực sự tương đương với một tháng lương của người lao động bình thường đó.
Ban đầu Thẩm Phù muốn hỏi xem có chiếc nào rẻ hơn không, nhưng chưa kịp mở miệng, Thẩm Sơn Hải đã vui vẻ thanh toán xong, lại đưa chứng minh nhân dân của Thẩm Phù cho chủ cửa hàng, nhờ đối phương giúp làm một chiếc sim điện thoại.
Thẩm Phù: "..."
Bỗng nhiên cậu cảm thấy gia đình này đang trên bờ vực nguy hiểm, có lẽ không cần đợi đến cuối tháng, họ đã phải bắt đầu cạp đất ăn rồi.
Theo lời anh cậu kể lại, thu nhập của ba mẹ đều ở mức năm con số, còn Thẩm Gia Lạc dù miệng nói có công việc làm thêm lương cao, nhưng nửa tháng qua, Thẩm Phù chưa từng thấy Thẩm Gia Lạc bước ra khỏi nhà để đi làm, rõ ràng công việc làm thêm của anh rất không ổn định, do đó thu nhập cũng gần như có thể bỏ qua không tính.
Ồ... không phải là không tính, Thẩm Gia Lạc còn phải dựa vào ba mẹ, vậy nên thu nhập của anh có thể tính là số âm.
Từ khi trọng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên Thẩm Phù cảm thấy mọi chuyện có vẻ khó khăn, cậu bắt đầu lo lắng cho vấn đề sinh kế của gia đình này rồi .
Cậu, với tư cách là một người có năng lực đặc biệt, một tháng không ăn không uống cũng không phải là không thể, nhưng rõ ràng mọi người trong gia đình cậu đều là người bình thường, không có cơ thể phi thường như cậu.
Kế hoạch kiếm tiền, không thể chần chừ nữa.
Thẩm Phù nghĩ vậy, hàng mi dài của cậu chớp chớp.
Nhưng nỗi lo lắng này trong mắt người khác chỉ là Thẩm Phù đang mơ mơ màng màng.
Gia đình ba người vẫn không biết rằng họ đã khiến Thẩm Phù lo lắng vì tiêu tiền hoang phí thế nào, lúc này họ còn đang bàn luận xem có nên tiện thể ghé cửa hàng quần áo mua vài bộ đồ mới cho Thẩm Phù hay không.
Đến khi chủ cửa hàng làm sim điện thoại xong và trả lại điện thoại thì trăng đã treo cao vυ't trên bầu trời.
Trong gia đình, Thẩm Sơn Hải là người có thời gian làm việc ít tự do nhất, thỉnh thoảng phải làm ca đêm, là một nô ɭệ công việc đích thực trong miệng hàng xóm.
Dù sao, bất kỳ hàng xóm nào nhìn thấy một người cầm cặp tài liệu, uể oải như thể bị ném vào máy giặt lăn qua lăn lại cũng sẽ để lại ấn tượng sâu đậm.
Lúc này, Thẩm Sơn Hải đã mệt mỏi, đầu nghiêng tựa vào vai Lam Tư Tư mơ màng.
Lam Tư Tư đau lòng vuốt nhẹ má của chồng mình, nghĩ thầm, có lẽ tháng sau mình sẽ phải báo mức lương cao hơn một chút, để Thẩm Sơn Hải đổi công việc khác.
Lam Tư Tư, với tư cách là một quái đàm, muốn lấy của cải từ những quái đàm khác là chuyện quá dễ dàng, nhưng nguồn gốc của những của cải này rõ ràng không thể qua mắt được, không thể đi con đường sáng sủa, cũng không tiện nói với chồng con, nhưng nhìn thấy Thẩm Sơn Hải vì công việc mà mệt mỏi như vậy, bà thực sự không đành lòng.
"Sơn Hải à, sao anh không đổi một công việc khác nhỉ." Giọng Lam Tư Tư trầm tĩnh, rõ ràng là đã suy nghĩ kỹ lưỡng.
Thẩm Sơn Hải tựa vào vai bà, ban đầu còn buồn ngủ không chịu nổi, nghe thấy lời này liền tỉnh táo hẳn, não bộ hoạt động điên cuồng.
Liệu bản thân có lộ ra điều gì… để vợ phát hiện công việc của mình có vấn đề không? Vợ muốn mình đổi công việc khác vì lo lắng cho sự an toàn của mình sao?
Ánh sáng mờ mịt lướt qua kính mắt của Thẩm Sơn Hải, đang do dự không biết nên nói thế nào, thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lan Tư Tư lại vang lên bên tai: "Anh xem, bây giờ mới hơn tám giờ mà anh đã buồn ngủ không chịu nổi rồi, chắc chắn là công việc quá mệt mỏi, những bức ảnh gần đây của em chụp đều không tồi, giá trị đơn hàng cũng tăng lên, anh không cần phải chịu quá nhiều áp lực đâu."
Thẩm Sơn Hải thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trái tim ông cũng tràn ngập tình yêu thương vô hạn.
Hóa ra vợ ông chẳng hề phát hiện ra điều gì, chỉ đơn giản là thương xót cho ông mà thôi.
Ông không nhịn được cọ đầu vào vai Lam Tư Tư, sau đó nói: "Anh không sao, chỉ là hôm nay đi công tác ngoại ô hơi mệt mỏi, thường ngày thực ra cũng ổn."
Lam Tư Tư nửa tin nửa ngờ: "Thật không?"
"Dĩ nhiên rồi." Thẩm Sơn Hải cười mỉm.
Hai người dựa đầu vào nhau, ngồi trước ghế sofa cùng nhìn về phía Thẩm Gia Lạc và Thẩm Phù đang ngồi.