Sau Khi Được Trăm Ngàn Vật Ô Nhiễm Đoàn Sủng

Chương 24

Đợi khi đã nghỉ ngơi xong, Vị Vạn Kim xách túi lên, lại cụp mắt nhìn bé con với ánh mắt mong chờ đang nhìn chăm chăm cái giỏ, từ tủ lấy ra một chiếc giỏ tre nhỏ đưa cho cậu.

Tô Diệp cầm lấy giỏ tre nhỏ, lập tức nở nụ cười: "Cảm ơn chú, cháu sẽ cố gắng hái nấm ạ!"

Vị Vạn Kim gật đầu nhẹ, tiếp theo vươn móng vuốt nắm lấy cổ áo bé con và đặt nhóc vào giỏ lưng của mình.

Bất ngờ được đặt vào giỏ lưng, Tô Diệp hơi bối rối: "Chú ơi, cháu có thể tự đi bộ, cháu có thể chạy rất xa đó."

Ngày đầu tiên đến khu ô nhiễm, cậu đã đi bộ một quãng đường rất xa một mình và còn tìm thấy một hang động nữa!

"Biết rồi, nhưng cách này nhanh hơn." Vị Vạn Kim ánh mắt chậm rãi lướt qua vết thương đang lành trên chân nhỏ của bé con, đồng thời nói ra lời khiến bé không thể từ chối.

"Vậy, vậy được ạ." Tô Diệp biết rằng mình thật sự đi không nhanh bằng chú vật ô nhiễm, có khả năng sẽ làm chậm hành trình của đối phương.

Nhận được sự đồng ý của bé con, Vị Vạn Kim điều chỉnh lại sợi dây thừng của giỏ lưng cho chắc chắn, gắn nó vào khe gai nhọn trên lưng mình để tránh sợi dây bị cọ xát mà đứt, đồng thời đeo giỏ ra phía trước thân.

Làm như vậy, hắn có thể quan sát mọi động tác của bé con mọi lúc.

Tô Diệp ngồi khoanh chân trong giỏ lưng, đặt giỏ tre nhỏ trên đầu gối, bàn tay trắng nõn chống vào mép giỏ nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng khi thấy những thứ mình chưa từng gặp sẽ đặt câu hỏi, nhưng hầu hết thời gian cậu đều ngồi yên lặng, ngoan ngoãn đến mức không giống một bé con.

Từ ngôi nhà gỗ đến khu vực cây cối dày đặc, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ giảm xuống, Tô Diệp theo tiềm thức nhìn xuống mặt đất, tìm kiếm bóng dáng của nấm, quả nhiên cậu đã thấy một số cây nấm nhỏ như chiếc ô, mọc lác đác xung quanh những cây cổ thụ.

"Chúng ta sẽ hái ở đây." Vị Vạn Kim dừng bước, vươn móng vuốt lấy bé con ra khỏi giỏ lưng.

Tô Diệp được bế ra, biểu cảm trên gương mặt nhỏ cực kỳ nghiêm túc, bàn tay nắm chặt: "Cháu sẽ hái nấm hết sức!"

Vị Vạn Kim đáp lại một tiếng, tiếp tục bổ sung: "Chỉ hái ở gần đây thôi, đừng đi quá xa."

Bé con nhỏ xíu như vậy, nếu đi xa có thể sẽ bị một thứ gì đó không biết là gì bắt đi mất.

Tô Diệp gật đầu, ngay lập tức cúi đầu quan sát nấm trên mặt đất.

Hầu hết nấm ở đây đều có màu xám, trắng và đen, không lớn và không có vẻ ngoài nổi bật. Tô Diệp suy nghĩ một chút, không hái chúng.

Giỏ tre nhỏ của cậu chỉ có thể chứa được rất ít nấm, cậu chắc chắn muốn hái những nấm khác biệt so với những cây nấm khác, như vậy mới có thể khiến chú ô nhiễm cảm thấy mình là bé con giỏi giang, từ đó sẽ yêu quý mình.

Tô Diệp nghĩ như vậy, ánh mắt tinh tường phát hiện một cây nấm lớn màu vàng óng ánh đang ẩn mình trong góc khuất.

Cây nấm này quá tuyệt vời! Tô Diệp ngay lập tức vươn tay nhỏ, hái cây nấm lớn đó và đặt vào giỏ tre nhỏ của mình.

Tiếp theo đó là nấm màu đỏ, màu xanh lá, màu xanh dương, các loại nấm đẹp mắt khác nhau cũng lần lượt vào giỏ của Tô Diệp. Nhìn chiếc giỏ tre nhỏ càng lúc càng đầy, khuôn mặt trắng nõn của bé con hơi ửng đỏ, hiện ra nụ cười khẽ, như thể đã nhìn thấy cảnh mình được chú ô nhiễm khen ngợi.

*

Theo lẽ thường, bé con rất dễ bị những thứ mới lạ thu hút sự chú ý, từ đó không thể tập trung hoàn thành một việc gì đó nữa.

Nhưng Tô Diệp thì khác, đã nói là đi hái nấm, thì cậu chỉ chăm chỉ hái nấm.

Mỗi khi Vị Vạn Kim có ý hay vô ý liếc qua Tô Diệp, cảnh tượng hắn thấy đều là bé con đang quỳ trên mặt đất chăm chỉ hái nấm.

Đến lần thứ năm Vị Vạn Kim quay đầu nhìn lại bé con, hắn thấy bé con cúi đầu như một chú nấm nhỏ dưới gốc cây tươi tốt, hai bàn tay nhỏ giữ chặt thứ gì đó rồi dùng sức, chỉ cần nhìn bóng lưng cũng có thể thấy đối phương đã cố gắng như thế nào để nhổ cây nấm đó.

Nhìn Tô Diệp ‘đấu tranh’ với nấm, Vị Vạn Kim không có ý định giúp đỡ, ngược lại hắn tựa lưng vào thân cây, thú vị ngắm nhìn bức tranh hiếm thấy này trong khu ô nhiễm.

Sau khoảng vài phút, với sự cố gắng không ngừng nghỉ của Tô Diệp, cả người bé con đã nghiêng về phía sau tạo thành một góc 45 độ với mặt đất, cuối cùng, cây nấm cứng đầu phát ra tiếng ‘pop’, thế là đã bị bé con nhổ lên từ trong đất.

Nụ cười vừa mới nở trên khóe môi, Tô Diệp lập tức cảm thấy cả người mình vì quán tính mà ngã về phía sau, một tiếng ‘phịch’ vang lên, bé con vẫn nắm chặt cây nấm lớn trong tay, ngã một cái không nhẹ cũng không nặng, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ trên mặt đất, đầu bé con mềm mại khẽ lay động, lộ ra vẻ bối rối.