Hình ảnh chất ô nhiễm từ sách tranh hiện lên trong đầu, cả người Tô Diệp run lên, ngay cả lông mao trên đầu cũng dựng đứng.
Cậu, cậu sợ rằng mình sẽ bị chất ô nhiễm ăn thịt!
Cậu không biết chất ô nhiễm thực sự thích ăn người như thế nào, là bắt đầu ăn từ chân trước hay từ đầu trước nữa, hay là nuốt trọn một lần mà không cần nhai.
Ban đầu Tô Diệp muốn tìm ra cái chết mà mình có thể chấp nhận nhất từ vài phương thức chết khác nhau, nhưng càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Trong gió đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ tái nhợt, cả người run rẩy như sắp ngã xuống, dù bị ăn thịt theo cách nào đi nữa thì cũng đều rất kinh hoàng QAQ.
*
Nhiệm vụ cấp bách nhất lúc này chính là tìm một nơi có thể ẩn náu, để tránh khỏi bị vật ô nhiễm ăn mất.
Xác định được định hướng đầu tiên của mình trong khu vực ô nhiễm, Tô Diệp dùng hai cánh tay gầy nhom ôm chặt tài sản duy nhất trong lòng, đó chính là nửa ống bánh quy soda và một túi thạch, bước chân đi về phía sâu trong rừng.
Cậu bước chậm rãi từng bước một, đôi mắt đầy cảnh giác, đôi tai trắng nhỏ cũng nhạy bén dựng đứng lên, giống như một chú thỏ trắng sợ hãi đυ.ng phải con sói lớn vừa ăn xong bữa tối đang tìm món tráng miệng để nhét vào kẽ răng.
Chú thỏ nhỏ tiếp tục bước vào sâu trong rừng, vừa cảnh giác với vật ô nhiễm, vừa nỗ lực tìm kiếm nơi có thể che chở cho bản thân.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẻ đẹp của hoàng hôn dần rút lui, chỉ còn lại bầu trời đen kịt, bóng tối như tấm màn mỏng phủ lên trời đất, cùng với bầu trời càng tối, nhiệt độ cũng từ mức độ đầu hè giảm xuống, gió đêm thổi qua ngọn cây và bụi rậm, làm cho đôi tay gầy yếu của cậu bé chỉ mặc một chiếc áo mỏng nổi da gà.
Dùng bàn tay nhỏ bé đã lạnh cứng để chà xát lên cánh tay tê rần, Tô Diệp rụt đầu, cố gắng chống chọi với cái lạnh, nhưng cuối cùng cũng chỉ như hạt muối bỏ biển.
Trời càng lúc càng tối, Tô Diệp không chú ý giẫm phải rễ cây nhô lên, cả người lảo đảo ngã mạnh xuống đám lá rụng.
Những chỗ tiếp xúc với mặt đất đều xuất hiện vết trầy da với mức độ khác nhau, miệng vết thương nóng rát đau đớn.
Đi được hơn nửa tiếng, Tô Diệp đã thấy mệt muốn chết, thậm chí không có sức để bò dậy từ mặt đất, cậu giữ nguyên tư thế nằm trên đám lá, ngây người nhìn vết thương đang chảy máu của mình.
Tay và đầu gối gầy yếu trắng nõn của cậu bé đều bị trầy xước một lớp da, vết thương đỏ chói dữ tợn còn đang chảy máu.
Bỗng nhiên cậu nghĩ, nếu cha mẹ thấy mình bị thương, bây giờ chắc là đã sốt sắng đến rớt nước mắt.
Trước đây có một lần, cậu nghịch ngợm lăn từ ghế sofa xuống đất, cổ tay bị cứa ra một vết máu mà mẹ đã đau lòng không thôi, vội vàng ôm cậu xử lý vết thương, trong quá trình bôi thuốc còn không ngừng thổi vào vết thương của cậu, nói "Thổi một cái là hết đau nè".
Tô Diệp học theo hành động trước đây của mẹ, miệng nhỏ nhếch lên một chút, thổi vào vết thương vẫn đang chảy máu: "Thổi một cái là hết đau nè."
Ngay lập tức, nước mắt trong suốt trào ra, Tô Diệp khóc không ngừng được, nước mắt chảy đầy khuôn mặt trắng nõn.
"Mẹ, mẹ nói dối, thổi một cái vẫn rất đau..." Bé con tủi thân và kìm nén khóc nức nở, nhưng vẫn không dám khóc to, sợ hãi sẽ thu hút vật ô nhiễm đáng sợ mò nuốt chửng mình mất.
Nằm trên mặt đất khóc một lúc, Tô Diệp hồi phục một chút sức lực, gắng gượng ôm lấy đồ ăn và bò dậy, dùng tay áo lau đi nước mắt đã gần khô trên má, tiếp tục bước về phía trước.
Đi được thêm khoảng năm sáu phút, Tô Diệp ngẩng đầu nhỏ nhìn lên, tầm mắt đối diện với một hang động đen kịt.
Là hang núi, nếu trốn ở bên trong thì sẽ không bị vật ô nhiễm phát hiện! Tô Diệp nghĩ như vậy, vội vàng chạy những bước chân ngắn vào trong hang núi.
Vừa chạy vào trong hang, gió đêm lạnh lẽo đã bị chặn lại bên ngoài.
Cảm nhận được thân nhiệt dần trở nên ấm áp, Tô Diệp bước chậm lại, từ từ đi sâu hơn vào bên trong hang núi. Chỉ có một đoạn đường nhỏ bên ngoài là còn có thể nhìn thấy hình dạng của vách hang, càng vào sâu bên trong càng tối đen, gần như đến mức không thấy gì cả.
Cuối cùng, Tô Diệp dừng lại trước một lỗ hổng, ánh trăng chiếu qua lỗ hổng soi sáng hang động, làm cho xung quanh trở nên rõ ràng.
Bé con ngồi xổm xuống bên vách tường, sờ sờ bụng nhỏ đã hóp lại của mình, sau đó mở túi bánh quy soda, rất trân trọng mà cắn hai miếng, thậm chí cả những mảnh vụn rơi vào lòng bàn tay cũng không bỏ qua, từng chút một nhặt lên nhét vào miệng.
Sau khi ăn xong hai miếng bánh quy, Tô Diệp sờ sờ bụng nhỏ vẫn còn xẹp lép, nhưng không tiếp tục ăn nữa, mà cất bánh lại cẩn thận và để sang một bên — đây là chỗ thức ăn duy nhất của cậu, nếu ăn hết một lần, ngày mai sẽ phải đói bụng.
Tô Diệp sợ nhất là vật ô nhiễm, tiếp theo chính là đói bụng