Chính khi Tô Diệp cố gắng cuộn mình thành một cục nhỏ hơn để chống chọi với cơn đói, thì một ống bánh quy soda được anh Vương ném vào từ cửa sổ, đập trúng đầu cậu.
Nhìn những chiếc bánh quy "từ trên trời rơi xuống", Tô Diệp không kịp quan tâm đến cơn đau ở đầu, đôi mắt tròn xoe như sáng lên những vì sao lấp lánh, giọng nói mềm mại: "Cảm ơn chú!"
Đã đói hai ngày rồi, Tô Diệp nói xong lời cảm ơn liền vội vàng mở bánh quy ra, cắn ngấu nghiến, má hai bên phồng lên, giống như một chú chuột hamster nhỏ tích trữ đầy lương thực trong má.
Ăn gần hết một ống bánh quy, cuối cùng cảm thấy no nê, Tô Diệp lộ ra vẻ mặt hài lòng, mím môi rồi lại nói thêm một lần nữa "Cảm ơn chú".
"Không có gì đáng cảm ơn," anh Vương lạnh lùng nói.
Tô Diệp muốn hỏi mình đang ở đâu nhưng lại bị câu trả lời lạnh lùng này làm nản lòng, cụp mắt nhìn xuống, chỉ còn biết quan sát những cảnh vật chưa từng thấy trước đây nhanh chóng trôi qua trước mắt.
Không biết xe đã chạy bao lâu, bầu trời dần nhuốm màu của những đám mây rực rỡ và bi thương.
Trong ánh sáng chói lọi của những đám mây ấy, chiếc xe chở hàng đi qua một bức tường thép cao hàng chục mét, cuối cùng dừng lại trước một khu rừng rậm xanh um tùm không thấy tận cùng.
Kèm theo tiếng ‘cạch’ một cái, cửa l*иg sắt mở ra.
Tô Diệp bối rối, theo tiềm thức quay đầu nhìn về phía hai người chú ngồi trên ghế lái.
"Đến nơi rồi, xuống đi," anh Vương nói.
Tô Diệp lộ ra vẻ mặt mơ hồ, đôi mắt chậm rãi chớp chớp.
"Đây là ranh giới giữa cơ sở loài người và khu ô nhiễm, khi cậu bất tỉnh, cậu đã được chẩn đoán mắc bệnh ô nhiễm, theo quy định từ nay cậu phải sống trong khu ô nhiễm này." anh Vương quay mặt đi, không dám nhìn Tô Diệp nữa.
Anh Vương là người giàu kinh nghiệm trong việc chở chất ô nhiễm, những năm qua đã chở không biết bao nhiêu chất ô nhiễm, trong đó có những người không cam lòng bị đưa đến khu ô nhiễm, chửi rủa điên cuồng, có người khóc lóc mù mịt, cũng có người tuyệt vọng không làm gì cả.
Đây là lần đầu tiên anh chở một đứa trẻ như Tô Diệp đến khu ô nhiễm.
Trong lòng anh Vương rất rõ ràng, một đứa trẻ như Tô Diệp, ngay cả chất ô nhiễm và khu ô nhiễm là gì cũng không biết, đến khu ô nhiễm không có cơ hội sống sót, nơi đó toàn là những chất ô nhiễm điên cuồng và biến dạng, trong thế giới như vậy, một đứa trẻ như cậu làm sao chịu đựng nổi?
Nhìn thấy vết sưng đỏ trên má trắng mịn của đứa trẻ, kích thước vết đỏ bằng bàn tay người lớn kia, người ta có thể biết rằng đứa trẻ này ở nhà cũng có lẽ đã sống rất khó khăn.
Người lớn luôn có nhiều lòng thương xót đối với những đứa trẻ, trên suốt quãng đường, anh Vương không dám nói nhiều với Tô Diệp, sợ rằng càng nói nhiều, bản thân mình càng không nỡ tiếp tục đưa cậu đi.
"Chúng ta chỉ có thể dừng lại ở đây năm phút, sau khi cậu xuống xe ngay lập tức phải vào rừng, đừng lưu luyến bên ngoài, nếu không sẽ bị binh sĩ tuần tra coi là chất ô nhiễm muốn xâm nhập cơ sở loài người..." Anh Vương nói xong câu này rồi cúi người xuống, đưa tay mò mẫm dưới ghế một lúc, cuối cùng đưa một túi thạch qua l*иg sắt cho Tô Diệp.
"Đi thôi, chúng tôi chỉ có thể đưa cậu đến đây." Anh Vương nói.
Tô Diệp nhìn anh Vương, dường như trong đáy mắt có ánh lệ lấp lánh, rồi lại nhìn cánh cửa l*иg sắt đã mở, cậu biết mình nếu còn ở lại trong l*иg sẽ khiến người chú tốt bụng này khó xử.
Tô Diệp mỉm cười, đôi mắt cong lên, giọng nói trong trẻo, như thể không biết mình sắp đến một nơi nguy hiểm như thế nào: "Cháu biết rồi, cảm ơn chú đã cho cháu thạch, cháu đi đây."
Cậu bước xuống theo bậc thang của xe chở hàng, không quay đầu lại, đi thẳng vào khu rừng được ánh hoàng hôn nhuộm vàng.
Nhìn theo Tô Diệp biến mất vào rừng, anh Vương nói với đồng nghiệp: "Chúng ta đi thôi."
Động cơ xe chở hàng gầm rú, nhanh chóng biến thành một điểm nhỏ đến mức không thể nhìn thấy trong ánh hoàng hôn.
Cho đến khi xe chở hàng hoàn toàn biến mất không còn thấy, Tô Diệp mới từ sau một cây lớn ở rìa rừng nhô đầu ra, giơ cánh tay gầy yếu của mình vẫy vẫy về phía chiếc xe chở hàng đã không còn nhìn thấy.
Tô Diệp thực sự biết thế nào là khu ô nhiễm, thế nào là chất ô nhiễm, cũng biết mình đã được đưa đến một nơi nguy hiểm và kinh hoàng như thế nào.
Cậu từng thấy trong sách tranh giáo dục, những chất ô nhiễm trong sách đều xuất hiện dưới hình dạng quái vật, chúng to lớn, xấu xí và méo mó, sẽ tấn công loài người mà không cần lý do, thậm chí bắt đi những đứa trẻ như cậu để làm thức ăn.
Vì cuốn sách tranh giống như ‘tà giáo dành cho trẻ em’ ấy mà từ nhỏ Tô Diệp đã rất sợ chất ô nhiễm, đôi khi nghịch ngợm, chỉ cần cha mẹ đưa ra tên của chất ô nhiễm, chắc chắn có thể khiến Tô Diệp sợ hãi mà ngoan ngoãn ngay lập tức, trở thành đứa trẻ ngoan nhất trên thế giới.