Hình chiếu ảo nam giới màu lam nhạt đã chờ đợi ở đó từ lâu, giọng nói của anh ấm áp: "Trưởng ngục Sở, đại nhân đang chờ ngài ở phòng họp tầng hai, xin mời theo tôi."
Đi theo sau hình chiếu màu lam nhạt lơ lửng giữa không trung, trưởng giám ngục đi đến phòng họp.
Phòng họp rộng rãi nhưng không có nhiều trang trí lúc này đang mở rộng cửa lớn, người ngồi bên trong là một người phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi với mái tóc ngắn màu bạc gọn gàng và một đôi mắt sắc bén, khóe miệng của bà có nếp nhăn lờ mờ, trông vô cùng nghiêm khắc.
Nửa thân trên của bà ấy là hình dáng bình thường của con người, nhưng nửa thân dưới không phải là đôi chân, mà là những chiếc chân nhện màu bạc trắng có phản chiếu ánh kim loại sắc bén.
"Đại nhân." Ngay giây phút nhìn thấy quan chấp chính Natasha, trưởng giám ngục lập tức để xúc tu của mình rủ xuống, thể hiện sự kính trọng và phục tùng từ tận đáy lòng.
"Phát hiện quan trọng mà cậu nói là gì?" Natasha đi thẳng vào vấn đề.
Trưởng giám ngục vội vàng lấy ra máy tính bảng mà mình đã cẩn thận bảo vệ suốt đường đi, đặt lên bàn: "Mời ngài xem cái này."
"Đồ của loài người?" Natasha khẽ nhíu mày, cảm giác áp bức dần nổi lên.
"Tôi phát hiện ra một đứa trẻ có khả năng kỳ lạ trong video này, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cậu bé, suy nghĩ của tôi sẽ trở nên vô cùng rõ ràng, còn hiệu quả hơn cả việc tiêm ba liều thuốc ức chế cùng một lúc!" Trưởng giám ngục nói xong liền khẩn cấp mở máy tính bảng và phát video.
Nghe thấy điều không có cơ sở khoa học như vậy, Natasha cũng không biểu hiện ra sự kinh ngạc, chỉ là dựa theo lời trưởng giám ngục nói, cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ hẹp.
Trong màn hình, bé con trắng trắng mềm mềm dường như mới bắt đầu học nói không lâu, giọng sữa còn ngọng nghịu, chỉ có thể diễn đạt ý tứ đại khái, phần còn lại phải dựa vào đoán.
"Mưa! Ăn!" Bé con lộ ra hai chiếc răng cửa duy nhất, vẫy vẫy đôi bàn tay mũm mĩm với cặp cha mẹ trẻ tuổi.
Bất ngờ là, người mẹ là thiên hậu* ngay lập tức hiểu ý của cậu bé, lập tức nói: "Lá Nhỏ muốn ăn bánh cá phải không? Mẹ sẽ làm ngay bây giờ nha."
(*Thiên hậu: nữ ca sĩ xếp hạng thứ nhất, tương tự như Thiên vương, Ảnh hậu, Ảnh đế.)
Bánh cá là một loại thức ăn cực kỳ khó làm, trước tiên phải lọc xương cá khỏi thịt tươi, sau đó từ từ băm nhỏ, cuối cùng thêm một ít tinh bột trộn đều và thêm gia vị, nặn thành những chiếc bánh tròn nhỏ rồi hấp chín.
Nhưng mẹ của bé con không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, với nụ cười trên môi, cô đưa thức ăn mà bé con muốn ăn lên bàn ăn, đồng thời giải thích với camera: "Lá Nhỏ của tôi khá kén ăn, rất nhiều thứ không chịu ăn, chỉ có bánh cá nhỏ này, lần nào cũng thúc giục tôi làm cho nhóc thôi."
Bé con cuối cùng cũng được ăn bánh cá nhỏ yêu thích, đôi mắt tròn xoe như có sao lấp lánh, nụ cười mang lại cảm giác chữa lành và sức hút mạnh mẽ.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười đáng yêu đó, khóe môi luôn căng chặt của Natasha nhẹ nhàng thả lỏng, cảm xúc điên cuồng luôn bị kìm nén cũng phần nào giảm bớt, đồng thời một mùi hương giống như trà bạc hà mát lạnh lan tỏa trong não, khiến bà cảm thấy lý trí chưa từng có.
Những điều nghe như chuyện cổ tích viển vông kia, hóa ra lại là sự thật!
Natasha quay đầu nhìn về phía hình chiếu nam giới màu lạt nhạt phía sau, giọng điệu nghiêm túc, cuối câu còn hơi run rẩy: "Tống Tinh, ngay lập tức tra cứu toàn bộ thông tin về bé con này."
Sau khi nhận được chỉ thị của Natasha, hình chiếu màu lam nhạt được gọi là ‘Tống Tinh’ vung tay phải trong không trung, nơi bàn tay anh ta vẫy qua, một chuỗi thông tin màu xanh lam lấp lánh hiện lên.
Ba giây sau, trí tuệ nhân tạo ‘Tống Tinh’ có dung mạo tuấn tú mở mắt: "Tô Diệp, biệt danh là Lá Nhỏ, con trai duy nhất của Tô Lương và Diệp Điệp, hiện tại được ba tuổi chín tháng, ba tháng trước sau khi cha mẹ gặp tai nạn xe cộ qua đời, được chú thím nuôi nấng. Chú của Tô Diệp là Tô Hữu Tài, là một con bạc, trước đây nợ nần chồng chất, sau khi nuôi Tô Diệp thì những khoản nợ đó đều được trả hết."
Nghe đến đoạn cuối, Natasha khẽ nhíu mày.
Rõ ràng việc để một người lớn thường xuyên cờ bạc dạy dỗ bé con không phải là một hành động khôn ngoan, để bé con cho người như vậy nuôi lớn, ai biết được sẽ dạy dỗ thành ra thế nào?
"Có địa chỉ nhà của bé con không?" Trưởng giám ngục bất giác hỏi ra.
Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, nếu cha mẹ bé con không đáng tin cậy, thì họ hoàn toàn có thể trực tiếp thay thế.
Tống Tinh: "Nằm ở trung tâm thành phố cơ sở của loài người, cách thủ đô khu ô nhiễm khoảng 457km."
Trưởng giám ngục: ". . ."
Khoảng cách này trước khi khu ô nhiễm và cơ sở loài người chưa hoàn toàn tách biệt cũng không tính là xa, nhưng bây giờ giữa khu ô nhiễm và cơ sở loài người đã xây dựng bức tường cao hàng chục mét, chỉ nghĩ đến việc vượt qua bức tường cao này để vào biên giới cơ sở loài người đã là một việc khó khăn, huống chi còn phải giấu diếm thân phận là chất ô nhiễm để đến trung tâm thành phố nơi mà bé con đang ở.