Thích Đọc Truyện Đam Mỹ, Tôi Cong Lúc Nào Không Hay

Chương 7

6 giờ chiều tan làm.

Hạ Diệp tiện đường lái xe đưa Giản Minh Chu về nhà.

Xe đậu phía dưới căn hộ chung cư, Giản Minh Chu vừa xuống xe đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tạ Cảnh đứng cách đó không xa, đang trò chuyện cùng ai đó.

Với chiếc ba lô đeo trên vai, vẫn là dáng vẻ tùy hứng phóng khoáng đó. Xung quanh có vài người cùng tuổi, có lẽ đều là bạn bè cùng đi tập huấn, tiện đường về nhà.

Đám người đang nói chuyện gì đó.

Nhưng Giản Minh Chu lại luôn cảm thấy ánh mắt Tạ Cảnh đang đảo quanh.

Giây tiếp theo, ánh mắt đảo quanh đó rơi vào anh. Tạ Cảnh hơi nhướng mày, vẫy tay với anh: “Chú.”

Những chàng trai đang trò chuyện phía trước dừng lại nhìn sang.

Hạ Diệp ở sau lưng còn chưa rời đi, anh ta nhìn thấy cảnh này liền thò đầu ra ngoài khung cửa sổ ô tô, bình phẩm: “Rất lớn… Minh Chu, đây là đứa nhóc sống trong nhà cậu à?"

Giản Minh Chu quay đầu lại nói: “Ừ.”

Nhìn xem, anh đã mô tả rất trực quan mà.

Hạ Diệp: “...”

Cách nhau năm sáu mét, tiếng trò chuyện giữa hai người rất rõ ràng.

Tạ Cảnh lướt qua Giản Minh Chu nhìn về phía Hạ Diệp, dừng lại hai giây, bình tĩnh gật đầu: “Xin chào.”

Hạ Diệp xua tay, tạm biệt Giản Minh Chu rồi rời đi.

Đợi người đi rồi, Giản Minh Chu đi đến trước mặt Tạ Cảnh trước những ánh mắt tò mò: “Cậu đang nói chuyện với bạn bè à?”

“Ừm.” Tạ Cảnh giới thiệu với người bên cạnh: “Chú của tớ.”

"Chú..." Một nam sinh kinh ngạc nhìn Giản Minh Chu, sau đó quay đầu nhìn Tạ Cảnh: "Đẹp trai thế? Hơn nữa còn trông rất trẻ...sao cậu lại gọi là chú?”

Giản Minh Chu không thể nói mình đang âm thầm cạnh tranh về mặt vai vế.

"Tôi tên Minh Chu, cậu có thể gọi tôi là anh.”

"Ồ, chào anh Minh Chu!”

Vài người gọi một tiếng “anh”, một nam sinh cạo râu ngắn bất ngờ đυ.ng chàng trai tóc vàng bên cạnh: "Gọi anh thuận miệng thế, sao chưa bao giờ gọi tớ là “anh”?"

Tim Giản Minh Chu đập nhanh một nhịp, chậm rãi liếc nhìn.

Chàng trai tóc vàng nói: "Sao phải gọi cậu là anh?"

Nam sinh râu ngắn nói: “Mau, mau gọi một tiếng đi.”

Chàng trai tóc vàng cười lớn: “Đồ thần kinh!”

"Ha ha ha…”

"...”

Yết hầu Giản Minh Chu giật giật, đột nhiên quay đầu đi ...dễ thương quá!

"Chú?” Bên cạnh có người gọi.

Anh nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm rồi quay lại: “Cái gì?

Tạ Cảnh quay đầu lại, nhìn cổ anh: “Chú thấy không khỏe à? Ở đây này.” Cậu gõ gõ ngón tay vào không khí: “Có hơi đỏ.”

Tiếng cười trước mặt cũng dừng lại, tất cả nam sinh đều quay lại nhìn Giản Minh Chu.

Giản Minh Chu thầm nói mình sai rồi, giơ mu bàn tay lên che đi vết đỏ trên cổ mình: “Tôi không thường xuyên ra ngoài, nên hay bị rám nắng.”

Nam sinh tóc vàng tò mò nhìn anh, thấp giọng nói: "Chàng trai đậu Hà Lan..."

Cánh tay cậu ta bị nam sinh râu ngắn đánh trúng, vội vàng đổi lời: "...Công tử đậu Hà Lan."

Giản Minh Chu nói: “…Cảm ơn, khá lịch sự đấy.”

Tạ Cảnh xem xong trò hề, cuối cùng nói: "Vậy chúng ta về trước đi.”

“Ồ, tạm biệt.”

Khi họ đang nói lời tạm biệt, nam sinh râu ngắn đột nhiên gọi Giản Minh Chu. Cậu khoác tay lên vai nam sinh tóc vàng, mỉm cười nói:

“Anh Minh Chu, lần sau chúng ta ra ngoài chơi, anh có đi cùng không?”

Một giây sau, Giản Minh Chu đáp lại: "Được.”

"...” Tạ Cảnh ở bên cạnh liếc nhìn anh.

“Vậy thì chắc chắn như vậy nhé, tạm biệt!” Các chàng trai giải tán.

Giản Minh Chu và Tạ Cảnh cùng nhau đi bộ về khu chung cư.

Đi được một lúc, Giản Minh Chu vẫn đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi, không thể phục hồi tinh thần. Mãi đến khi gần đến cửa nhà, anh mới nhận ra suốt thời gian qua hai người không nói một lời nào.

… Giống như chỉ có mình anh về nhà.

Nhưng Tạ Cảnh không phải là kiểu người sẽ chủ động hàn huyên với người khác.

Giản Minh Chu đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy Tạ Cảnh ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Chú, chú có vẻ quan tâm đến bạn bè của cháu hơn cháu nhiều nhỉ?

Giản Minh Chu phản ứng một giây rồi lại im lặng.

Không, bởi vì cậu là một người, bọn họ là hai người.

Anh chỉ cảm thấy thật dễ thương.

Anh mím môi: “...” Ừm! Bây giờ anh phải nói gì đây?!