Ngày hôm sau là thứ Hai.
Nhà xuất bản nơi Giản Minh Chu làm việc là Phòng truyện tranh đam mỹ của công ty xuất bản giải trí lớn nhất trong ngành.
Hầu hết thời gian anh đều có thể làm việc ở nhà, khi cần thiết mới đi đưa tin…
Chẳng hạn như các cuộc họp hàng tuần.
Khi Giản Minh Chu đi ra ngoài, Tạ Cảnh cũng đã rời đi.
Anh thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, gọi taxi đến công ty.
Ban biên tập đang ở trong tòa nhà trụ sở công ty, cuộc họp định kỳ vừa mới bắt đầu thì Giản Minh Chu đã đến.
Trong bộ phận tổng cộng có khoảng mười người, cơ bản đều ở đây. Anh là phó tổng biên tập, người ngồi phía trước là tổng biên tập Hạ Diệp.
Vừa bước vào phòng họp, anh đã được chào đón bởi một làn sóng chào hỏi:
"Này, phó tổng biên tập tới rồi!”
"Anh Minh Chu, em cho anh một miếng bánh ngọt, ở trên bàn ~”
“Đã đọc tác phẩm mới của thầy Miêu Vĩ chưa?”
Tiếng trò chuyện không ngừng vang lên, trong giây lát phòng họp tràn ngập không khí vui vẻ.
Nhìn thấy tiếng cười nói bay sang bộ phận bên cạnh.
Một giọng nói cuối cùng đã cắt đứt sự hỗn loạn: "Im lặng!”
Tổng biên tập Hạ Diệp cau mày, đôi mắt tối sầm sau tròng kính. Người đàn ông ở độ tuổi ngoài ba mươi có thể được coi là một anh chàng đẹp trai, nhưng khí chất của anh ta khi nghiêm túc thật đáng sợ.
Anh ta liếc nhìn xung quanh: "Xem đây là buổi tiệc trà à?”
Các biên tập viên ngay lập tức im lặng.
Giản Minh Chu ngồi trong không khí yên tĩnh, liếc nhìn chiếc cốc giữ nhiệt trên tay Hạ Diệp: “Đá trong cà phê đang tan rồi, tổng biên tập.”
"...”
Hạ Diệp cúi đầu uống.
Các cuộc họp định kỳ không có gì khác hơn là trao đổi, báo cáo tiến độ của các công việc mới và lập kế hoạch cho một số hoạt động tiếp theo.
Cuộc họp định kỳ kết thúc, mọi người giải tán.
Giản Minh Chu đứng dậy, bước ra khỏi phòng họp cùng với tổng biên tập đang cầm ly cà phê tan đá.
Có lẽ vì cả hai đều là những cựu binh đầu tiên vào bộ phận này, nên họ có mối quan hệ rất tốt. Nếu không Hạ Diệp sẽ không để lại cho anh một bộ truyện tranh của họa sĩ anh yêu thích.
... Nghĩ đến cuốn truyện tranh kia, Giản Minh Chu lại bắt đầu đau đầu:
Anh không biết trên đời lại có thứ hạnh phúc không đúng lúc như vậy!
"Tiễn Thu, trong thời gian này xin đừng gửi truyện tranh đam mỹ cho tôi nữa.”
"Ai là Tiễn...đợi đã, tại sao?”
Hạ Diệp dừng bước, không thể tin quay đầu lại, đôi mắt sau tròng kính hơi mở to: "Mệt rồi? Chán rồi? Thay lòng rồi?”
"...”
Giản Minh Chu cảm thấy vở kịch của mình còn hơn cả tiền lương.
“Có một đứa nhóc mới chuyển đến.”
"Đứa nhóc lớn bao nhiêu?”
“Rất lớn.”
"...” Hạ Diệp đưa tay vỗ vỗ vai anh, có chút thương hại: "Từ khi nào mà từ vựng trở nên nghèo túng như vậy?”
Giản Minh Chu: “…”
Anh khoa tay múa chân một cách chân thành: “Thật sự là rất lớn.”
"Bỏ đi.”
Hạ Diệp không muốn cùng anh truy cứu xem lớn cỡ nào, vừa nói, anh ta vừa đi dọc hành lang đến khu văn phòng: “Nhưng hai tháng này là nghỉ hè, sau này sẽ có rất nhiều triển lãm, các cậu có thể đi xem.”
"Ngoài ra còn có một triển lãm đặc biệt về doujinshi, chủ yếu là thầy trò, văn phòng, hàng cấm…”
Giản Minh Chu hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên: a a a!!!
Hạ Diệp sửng sốt: "...”
Anh ta lập tức dẫn dắt từng bước: "Quang minh chính đại ship CP có vi phạm pháp luật không? Không cần phải giấu giếm như thế. Hơn nữa, đây là ban biên tập đam mỹ, ngay cả khi cậu hưng phấn đến mức kêu loạn lên cũng không ai nói gì cả.”
Nói cái gì mà kêu loạn lên?
Giản Minh Chu dè dặt mím môi: “Ai sẽ…”
"Ối!" Đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng hét lớn, biên tập viên Tiểu Ngư đi lấy nước tình cờ đi ngang qua, vừa nhìn thấy hai người, nũng nịu chỉ tay: “Tổng biên tập và phó tổng biên tập đang nói gì sau lưng thế?~~~ Thật đáng ghét!”
Nói xong, cô ta cười lớn rồi bỏ chạy: "Lộp cộp lộp cộp!"
Hạ Diệp: "...”
Giản Minh Chu: “…”
Hạ Diệp: "Cậu xem kìa.”
Giản Minh Chu nể phục: “Học được rồi.”