Đến cửa, người giao hàng đưa thùng carton cho Tạ Cảnh.
“Là anh Giản Minh Chu đúng không? Mời anh ký nhận.”
Tạ Cảnh nhìn xuống hộp bìa cứng trong tay: Hộp không lớn nhưng nặng. Không phải đồ của cậu.
“Tôi…” Lời vừa đến miệng, đột nhiên một bàn tay từ phía sau vươn ra, túm lấy cổ tay cậu một cái.
“Chờ một chút, nó là của tôi!”
Tạ Cảnh quay đầu lại, gặp phải khuôn mặt hếch lên của Giản Minh Chu.
Mái tóc mượt mà của anh có chút lộn xộn, hơi thở vẫn chưa ổn định, bàn tay trên cổ tay còn trắng hơn cậu. Do dùng sức nên trên mu bàn tay xuất hiện những đường gân mờ.
Tim Giản Minh Châu lúc này đập thình thịch.
Nhưng anh phải cố gắng hết sức để giữ vẻ tự nhiên, như thể không phải vừa mặc vội quần áo để nhận hàng chuyển phát nhanh.
Người phía trước hình như trầm mặc một lát: "Chú.”
Giản Minh Chu liếc nhìn thông tin vật phẩm trên thùng carton: [Sách]
…May mắn thay, không xuất hiện từ nào không nên xuất hiện.
Anh thở phào nhẹ nhõm: “Được, để tôi ký cho.”
Anh lấy cây bút từ tay người giao hàng vẫn còn ở bên ngoài rồi ký tên, sau đó quay người nhận chiếc hộp mà Tạ Cảnh đang cầm.
"Hãy đưa nó cho tôi.”
Tạ Cảnh ngoan ngoãn đưa nó ra, giọng nói không gấp gáp, có vẻ rất ân cần: “Chú, thật ra chú không cần vội như vậy, tôi sẽ không tùy tiện xem hàng chuyển phát nhanh của chú.”
Giản Minh Chu: "...”
Giản Minh Chu nói: “…Bởi vì đây là cuốn sách mà một người bạn tạm thời gửi cho tôi, tôi sợ cậu mở nhầm, cho nên…ờ!”
Trên tay lúc nặng lúc nhẹ.
Anh suýt nữa nghiêng người về phía trước, ngay sau đó, một bàn tay bao lấy mu bàn tay anh. Thiếu niên đã giúp anh vững vàng, một hộp sách được nâng lên.
“Vẫn là để tôi đi.” Tạ Cảnh cong môi dưới, cầm lấy hộp giấy, xoay người đi vào nhà.
“Không có gì, đây là điều trâu ngựa nên làm.”
Giản Minh Chu: “...”
Anh đóng cửa lại bằng tay trái, bang! Để lại khuôn mặt ngạc nhiên của người giao hàng ở bên ngoài qua khe cửa.
Vào trong nhà, Tạ Cảnh cầm hộp carton đi trước.
Tấm lưng rộng, săn chắc ẩn hiện dưới lớp áo phông, phần gáy đẹp trai lộ ra phía trên đường viền cổ áo.
Giản Minh Chu nhìn cậu.
Ngoại hình ưu việt, dáng người lại đẹp. Gia cảnh khá giả nhưng không tự cao, còn rất biết nói đùa.
Anh thản nhiên hỏi: “Tiểu Cảnh, cậu có bạn gái chưa?”
"Hả? Không có.”
Giản Minh Chu chớp mắt.
Người phía trước dừng lại, ngay trước cửa thư phòng, Tạ Cảnh quay lại hỏi: “Sao vậy?”
"Không có gì đâu, chỉ là cảm thấy cậu rất được chào đón.”
"Ồ... Bởi vì tôi không có hứng thú." Tạ Cảnh thản nhiên trả lời, sau đó chuyển chủ đề: "Nhân tiện, thư phòng ở đâu?"
Anh ra hiệu phía trước: “Khu vực cấm?”
Giản Minh Chu: "...” Đã giúp bưng đến cửa thư phòng rồi, sao anh lại không biết ngượng nói cái gì không cho vào chứ?
Anh đưa tay mở cửa thư phòng: "Mời.”
Tạ Cảnh nhướng mày, cầm hộp sách đi vào.
Thật ra thư phòng đã được dọn dẹp từ lâu, thoạt nhìn thì rộng rãi sáng sủa, không có gì đáng giá, sạch sẽ đến mức giấu đầu hở đuôi.
Giản Minh Chu liếc nhìn đáy ghế sofa, bức tường bên trong tủ sách và những khoảng trống trong ngăn kéo...
Anh cảm thấy hơi lo lắng, giải thích: "Bởi vì đây là nơi tôi làm việc, nên...
“Ừm.” Cậu bình tĩnh đáp lại.
Giản Minh Chu nhìn sang, thấy Tạ Cảnh với nụ cười như thường lệ, thản nhiên đặt thùng sách xuống, không tiếp tục truy cứu nữa.
-
Sau khi dọn sách xong, anh quay lại phòng tắm.
Giản Minh chu vừa lịch xong một kiếp, quay người lại, chỉ thấy chiếc điện thoại di động để trên bồn rửa mặt vẫn đang gửi tin nhắn.
[Tổng biên tập]: Này, người đâu rồi?
[Tổng biên tập]: Vui đến mức nói không thành lời rồi à? ^0^
"...”
Anh trở tay đổi biệt danh thành [Thiên lôi].
[Minh Chu]: Ừm, đến nỗi đầu óc cũng trống rỗng^_^
[Thiên Lôi]: Tôi biết ngay mà. [Hiểu rõ đẩy kính] Thứ Hai nhớ đến công ty họp định kỳ nhé.
Haha. Đó quả thực là một biệt danh phù hợp với thể chất của tổng biên tập.
Giản Minh Chu tắt điện thoại, ngơ ngác mở nước tắm.